Boss Là Nữ Phụ

Chương 1365 : Đại vương tuần núi (25)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Tinh Lan cứ đi theo cô mãi, không biết muốn làm gì.



Đến khi Thời Sênh về chân núi, Tinh Lan mới biến mất.



Sau đó chỉ cần cô đi ra ngoài, Tinh Lan đều sẽ xuất hiện, cách cô một khoảng không xa không gần cứ thế đi theo cô, cũng không nói gì.



Có lúc Thời Sênh sẽ rút kiếm chém hắn, có lúc không.



Tinh Lan cũng không đánh lại. Thời Sênh động thủ hắn sẽ chạy, rồi không bao lâu sau lại quay lại.



***



Không biết Bạch An làm cách nào trốn được ra ngoài, dù sao thì khi Thời Sênh nghe được tin cũng là tin tức hắn và Phong Diệm đánh nhau.



Nguyên nhân cụ thể ra sao Thời Sênh không biết, nhưng khẳng định chắc chắn là có liên quan đến Lâm Thất Thất. Sau đó Lâm Thất Thất bị Bạch An cướp về.



Bị cướp mất Lâm Thất Thất, Phong Diệm tất nhiên không vui vẻ gì, dẫn theo đội quân người thú của hắn kéo màn chiến tranh với Bạch An.



Lâm Thất Thất bị cướp tới cướp lui, trong lòng ngày càng mất hết kiên nhẫn với Bạch An và Phong Diệm. Họ chỉ biết đối xử thô bạo với cô, mà không hề để ý đến cảm nhận của cô.



Khi hai bên giao chiến, Lâm Thất Thất đã bỏ chạy.



Cô ta muốn trở nên mạnh mẽ, cô ta muốn rời khỏi nơi đây.



Vậy là không ai có được Lâm Thất Thất.



Lâm Thất Thất mất tích, Phong Diệm và Bạch An cũng coi như yên tĩnh lại. Nhưng không yên tĩnh được mấy ngày đã lại náo loạn lên.



Thế giới này không chỉ có đám người thú sinh sống ở núi hoang rừng thẳm như họ, mà còn có người thú xây dựng thành trì sinh sống. Người thú sinh sống ở nơi đó mới là nơi tập trung của những kẻ tai to mặt lớn trong thế giới người thú.



Rất không may, tên vu y Bạch An giết lại là con trai của một tên có máu mặt ở thành Lạc Phong, bởi vì hắn thích nghiệp vu y nên mới học nghề này. Bây giờ ông ta biết con trai mình đã chết, liền dẫn binh đến gây chuyện với Bạch An... liên đới đến cả mấy bộ lạc người thú trong mười dặm tám phương gần đó.



Đại gia nhà người ta đã có lời, đám người thú bọn họ hoặc phải chịu thần phục, theo họ trở về thành Lạc Phong làm nô lệ, hoặc là sẽ phải chết ở đây.



Hơn nữa đám người thú đó còn dẫn theo con người.



Giết thú không chớp mắt, vô cùng lợi hại, đó chính là con người.



“Thủ lĩnh, đám người thú này quá đáng quá rồi! Con trai hắn là do Bạch An giết, dựa vào đâu mà bắt chúng ta phải chịu tội cùng? Còn mang theo cả con người. Bọn họ lại còn thông đồng làm bậy với con người. Có biết đám con người đó đã giết bao nhiêu đồng loại của chúng ta không?”



“Con người quá ghê tởm...”
“Bên kia... hình như là núi Sư Tử à?” Người thú A chỉ sang ngọn núi sương mù phủ kín ở phía xa xa.



Người thú B nhìn sang bên đó, khó hiểu hỏi, “Đúng vậy, thì sao?”



Người thú A vẻ mặt hóng hớt, “Hình như Vương đang nhìn sang bên đó... Ngươi nói xem liệu có liên quan đến con hổ con đó không?”



Người thú B hơi chần chừ, “Không phải chứ...”



“Sao lại không thể chứ? Lúc mới đầu tại sao Vương lại vừa nhìn đã thích con hổ nhỏ đó như vậy? Trước đây Vương có để ý đến ai bao giờ đâu.”



“Vương vẫn muốn con hổ đó giúp sức à?”



Người thú A vẻ mặt khinh thường, “Ngươi đã thấy Vương cần người khác giúp đỡ bao giờ chưa?”



Người thú B lắc đầu, ừm, hình như là chưa bao giờ thật.



Chúng đã gặp không ít người thú có bản lĩnh, nhưng Vương chưa từng để ý đến ai.



“Ta thấy Vương nhà chúng ta đến tám phần là thích con hổ con kia rồi.”



“Vương độc thân đã bao năm nay rồi, cũng nên có một người bạn đời.”



“Nhưng mà Vương nhà chúng ta như thế thì sao tán đổ được người ta chứ.”



“Balabala...”



“Các ngươi đang nói gì vậy?”



Hai tên người thú hăng say tám chuyện, không hề chú ý đến Tinh Lan khi nãy còn đứng ở đằng xa bây giờ đã đi đến trước mặt chúng. Nghe thấy giọng Tinh Lan cất lên, hai tên người thú đều bị giật mình.



“Vương... Vương qua đây lúc nào vậy?” Người thú B run lẩy bẩy. Trời ơi, bây giờ nhìn Vương đáng sợ quá đi!



Tinh Lan lãnh đạm nói: “Về bộ lạc.”



Người thú A B nhìn nhau, cứ thế đi về luôn à? Không cần con hổ kia nữa à?



Nhưng chứng kiến mức độ đáng sợ của Vương nhà mình, hai tên người thú không dám hỏi nhiều, biến thành chim ưng rồi bay thẳng lên bầu trời.



Còn thân ảnh Tinh Lan cũng bị rừng cây che đi, rồi dần dần biến mất.