Boss Là Nữ Phụ

Chương 1372 : Đại vương tuần núi (32)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Mấy chữ “dù sao cũng không phải là ngươi” quanh quẩn một vòng bên miệng Thời Sênh rồi lại được nuốt vào.



Tuy tính cách này của hắn rất đáng ghét, nhưng cô không thể phủ nhận được con người của hắn.



“Vậy tại sao nàng lại không thể chấp nhận ta?” Tinh Lan lại hỏi.



Thời Sênh nghiêng đầu, “Ngươi không thích ta khống chế ngươi. Ta cũng không thích ngươi khống chế ta, nhưng dù sao cũng phải có một bên chịu thỏa hiệp...”



Ngươi có thể mạnh, mạnh đến mức tất cả mọi người đều sợ, nhưng đó là ở bên ngoài.



Hai người ở bên nhau thế nào cũng phải có một người yếu thế hơn, chấp nhận nhân nhượng và chiều theo người kia vô điều kiện, chứ không phải là cùng cướp đoạt và chiếm hữu.



Rõ ràng là lúc này họ đều đang ở vào tình thế muốn đối phương yếu hơn, cho nên họ căn bản là không thể ở bên nhau.



“Chúng ta đều ở trong bóng tối, còn ta muốn có một tia sáng.” Một tia sáng tồn tại chỉ vì một mình cô mà thôi.



Thời Sênh hít sâu một hơi, rút một thanh kiếm ra. Tinh Lan nhìn chằm chằm, không phải là thanh kiếm đó...



Chẳng trách bao nhiêu lâu như vậy cô cũng không phản ứng lại, đó là bởi vì thanh kiếm đó không có ở bên cạnh cô sao?



Không có thanh kiếm đó, hình như cô cũng không mạnh như vậy.



Thế nhưng khi thanh kiếm kia xé gió lao tới, Tinh Lan biết mình đã lầm. Thanh kiếm đó đương nhiên rất lợi hại, nhưng phải xem là được ai sử dụng, cho dù cô không có thanh kiếm đó hắn cũng không thể xem thường cô được.



Tinh Lan vốn dĩ muốn tránh ra, nhưng khi thanh kiếm đó chém xuống, hắn bỗng nhiên thay đổi chủ ý, để mặc cho thanh kiếm đó đâm vào trong cơ thể hắn.



Hai người im lặng nhìn nhau.



Không khí dường như đóng băng lại.



Rất lâu sau đó, cơ thể hắn lùi về sau một bước, bờ môi mỏng khẽ mở, “Không nợ nần gì nhau nữa.”



Hắn không thể hủy hoại cô, nhưng cũng không thể có được cô bằng cách đó.



Cho nên, hắn lựa chọn rời đi.



Đây là kết quả hắn suy nghĩ suốt một đêm.



Tinh Lan quay người đi xuống núi, máu tươi uốn lượn chảy ra đất thành một mảng đỏ tươi. Áo lông vũ khẽ lay động, thân ảnh của hắn dần trở nên mơ hồ.




Lông chim xoay tròn trên không trung rồi rơi xuống đất. Dường như cả thế giới không còn âm thanh gì nữa, tất cả đều biến mất, chỉ còn lại người đang nằm trong lòng cô lúc này.



Tinh Lan giơ tay xoa mặt cô, trên mặt là sự cưng chiều, “Nếu bắt buộc phải có một người chịu thỏa hiệp, thì ta sẽ nhận thua.”



Hắn nhận thua.



Tinh Lan gắng gượng nở một nụ cười.



Hắn nhớ lại lần đầu tiên gặp cô, lửa cháy rừng rực ngút trời cũng không che đi được thân ảnh ngạo nghễ của cô.



Cho dù trong lòng hắn không ngừng tự ám thị bản thân mình rằng, thứ hắn để ý đến năng lực của cô, chứ không phải là con người cô, nhưng bản thân hắn lại không thể ngăn được ý nghĩ muốn chiếm giữ cô đang ngày càng sinh sôi nảy nở trong đầu hắn như cỏ dại.



Ánh mắt đó đã là vĩnh hằng.



Cô là của hắn, vĩnh hằng.



Ta nguyện trở thành tia sáng trong màn đêm đen u tối của nàng, bầu bạn cùng nàng vượt qua những chông gai và cô độc để tiến về phía trước, mãi mãi thuận theo nàng.



Tay Tinh Lan đã vô lực rủ xuống, mí mắt từ từ khép lại, đầu nghiêng về bên kia.



Lúc này Thời Sênh mới tỉnh lại, giơ tay đỡ lấy đầu hắn.



Cô trợn tròn mắt, dường như có thứ gì đó từ sâu trong đôi mắt cô đang chảy ra ngoài.



Vật thể hình trăng lưỡi liềm đang đánh đằng sau lưng cô, nhưng dường như nó gặp phải một vật cứng gì đó, chớp mắt đã vỡ vụn.



“Ta... ta không cần ngươi đỡ cho ta.”



Thời Sênh không phát hiện ra đôi tay mình đang run lẩy bẩy, thanh tiến độ cuối cùng trên màn hình Ipad phía dưới đã chạy đến cuối cùng.



[Có phá hủy không, Có/Không?]



Ngón tay cô khẽ động, nhấn vào lựa chọn “Có”.



Thời Sênh ôm chặt lấy Tinh Lan, lặp lại lời nói khi nãy, “Ta không cần, bất cứ ai chắn trước mặt ta.”



Bầu trời sụp đổ xuống, tất cả đều bị chôn vùi trong bóng đen.