Boss Là Nữ Phụ

Chương 1375 : Trăm sông đổ về một biển (3)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Bỗng nhiên chủ nhiệm giáo dục nhận được điện thoại từ phòng bảo vệ, nói Lạc Thù đánh hắn.



Chủ nhiệm giáo dục nghĩ một lúc mới nhớ ra Lạc Thù là ai.



Trường học là một xã hội thu nhỏ, những người ở trường học cũng đều là gió chiều nào che chiều đấy, Lạc gia không còn nữa, đương nhiên Lạc Thù cũng không còn là ai nữa.



“Mời bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 đến văn phòng gặp chủ nhiệm giáo dục.”



“Mời bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 đến văn phòng gặp chủ nhiệm giáo dục.”



“Mời bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 đến văn phòng gặp chủ nhiệm giáo dục.”



Loa phát thanh trường hoc vang lên, các học sinh nghỉ giữa giờ lần lượt hướng về phía loa phát thanh.



“Lạc Thù đến trường rồi à?”



“Trước đây khi Lạc gia vẫn còn, cô ta kiêu căng không coi ai ra gì. Bây giờ Lạc gia xảy ra chuyện, cô ta lại muốn đến trường sao, vậy thì sắp có chuyện hay để xem rồi đây.”



“Lạc Thù chẳng qua chỉ không để ý đến ai thôi, còn lại cũng được chứ...”



“Được cái gì mà được, cậu chưa nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta. Cũng không có ai nợ tiền cô ta, cô ta bày cái vẻ mặt đó ra cho ai xem chứ. Gia thế nhà chúng ta đều không kém hơn cô ta. Cô ta tưởng chỉ một mình cô ta là công chúa thôi sao?”



“Bây giờ cô ta vẫn còn dám đến trường học, cũng gan đấy chứ.”



“Tại sao tôi lại không dám đến chứ?”



“Đương nhiên là cô ta không dám đến rồi, người trong trường...” Giọng cô em đó nhỏ dần rồi im bặt, cô ta quay đầu nhìn đằng sau.



Thời Sênh khoanh tay trước ngực đứng đằng sau, mái tóc mềm mại xõa ra tự nhiên, mái tóc có mấy sợi màu lam như ẩn hiện.



Cô hơi nhướng cằm lên, vẻ mặt đó như thể rất hiếu kỳ, nhưng độ cong đó của khóe miệng lại khiến người khác cảm thấy châm chọc.



Ánh mặt trời chiếu trên người cô, như mạ thêm một tầng ánh sáng mông lung, tạo thêm khoảng cách giữa cô và những người khác.



Cô không hề có chút nào tỏ ra suy sụp và chán nản, mà ngược lại vô cùng khoa trương.



“Muốn đếm tìm tôi gây chuyện, rất sẵn lòng.” Khóe môi Thời Sênh hơi cong, độ cong châm chọc biến thành nụ cười nhàn nhạt uyển chuyển, “Nhưng phải chuẩn bị cho đủ tiền thuốc vào.”




Chủ nhiệm giáo dục chỉ tay vào Thời Sênh, cười lạnh nói: “Được lắm Lạc Thù, tôi thấy bây giờ em vẫn còn chưa hiểu rõ được thân phận của mình đúng không?”



“Thân phận của em đương nhiên là em biết rồi.” Thời Sênh chắp hai tay sau lưng, cằm nhướng lên, vẻ mặt kiêu ngạo, “Thân phận của ông ngươi không trèo cao nổi đâu.”



[...] Làm màu sẽ bị sét đánh đấy Ký chủ.



Bây giờ cô chỉ là một kẻ nghèo hèn, kẻ nghèo hèn đấy có hiểu không hả?



Chủ nhiệm giáo dục không biết có phải đã bị những lời đó của Thời Sênh khiến cho tức giận hay không. Xưa nay ông ta chưa bao giờ thấy người sau khi bị phá sản mà vẫn kiêu căng như vậy.



“Đưa cô ta đi cho tôi.” Chủ nhiệm giáo dục lạnh giọng căn dặn hai người bảo vệ đứng đằng sau. Hôm nay ông ta nhất định phải cho con nhóc kia biết rốt cuộc cô ta có thân phận gì.



Bảo vệ nhận được mệnh lệnh của chủ nhiệm giáo dục, lập tức tiến lên định bắt lấy Thời Sênh.



Chủ nhiệm giáo dục đã quay người rời đi, vốn dĩ tưởng rằng đó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng ai ngờ phía sau lại vang lên tiếng tru tréo của hai người bảo vệ.



Mặt ông ta biến sắc, lập tức quay đầu lại.



Bảo vệ đang lăn lông lốc dưới đất, còn cô nữ sinh đáng ra lúc này đã bị bắt như trong tưởng tượng của ông ta lại đang như cười như không nhìn ông ta.



Vẻ mặt đó có bao nhiêu châm chọc và giễu cợt.



“Lạc Thù, em đánh người thành nghiện luôn rồi à?” Chủ nhiệm giáo dục tức giận, cơ mặt cũng run rẩy, “Em có biết mình đã làm gì không hả? Đây là phạm pháp đấy. Em có tin bây giờ tôi báo cảnh sát không?”



“Báo đi chứ còn gì nữa!” Thời Sênh vẻ mặt vô cùng tùy tiện.



Đến cả Cục An ninh Quốc gia cô còn từng chơi, còn sợ gì một cái Cục Cảnh sát cỏn con chứ.



“Chào anh …” Chủ nhiệm giáo dục nín thở, móc điện thoại ra gọi, hình như đối phương là người quen của chủ nhiệm giáo dục. Ông ta nói đôi câu rồi tắt máy, “Lạc Thù em cứ đợi đấy.”



Chẳng lẽ ông ta lại không trị nổi một học sinh hay sao.



“Alo, 110 đúng không? Ở đây có người ngược đãi học sinh, các anh không đến tôi sẽ nhảy lầu xuống đấy, yên tâm trước khi tôi nhảy lầu còn live stream để tuyên truyền cho Cục Cảnh sát …”



Chủ nhiệm giáo dục trợn tròn mắt nhìn nữ sinh đang cầm điện thoại nói chuyện ở trước mặt.