Boss Là Nữ Phụ
Chương 1376 : Trăm sông đổ về một biển (4)
Ngày đăng: 18:38 01/05/20
Đến khi chủ nhiệm giáo dục muốn ngăn chặn lại thì đã muộn, Thời Sênh đã đọc địa chỉ ra rồi. Ông ta chỉ có thể trợn mắt đứng nhìn.
Thời Sênh cúp điện thoại, cứ làm như chỉ mình ông biết gọi 110 thôi ấy.
Ông đây không biết chắc?
Đồ thiểu năng!
Cảnh sát do chủ nhiệm giáo dục gọi và một tốp cảnh sát khác được phái đi hành động cùng xuất hiện.
Có lẽ hai bên không ở cùng một Cục Cảnh sát, nên không quen biết nhau. Khi nhìn thấy hai viên cảnh sát khác cũng có mặt có hiện trường, đám cảnh sát được phái đi hành động cũng mờ mịt.
Vùng này là do Cục Cảnh sát của họ phụ trách, sao lại có cảnh sát khu vực khác đến đây?
“Anh thuộc khu vực nào? Ở đây làm gì?” Viên cảnh sát hỏi hai người cảnh sát đứng đằng sau chủ nhiệm giáo dục.
“Ồ, chúng tôi đến đây điều tra chút chuyện khác.” Hai viên cảnh sát lập tức nói: “Đúng lúc thấy ở đây có tranh chấp nên đến hòa giải thôi.”
“Họ là do ông ta gọi đến đây.” Thời Sênh lạnh lùng phun ra một câu, “Không tin các anh xem điện thoại của ông ta đi, ông ta vừa gọi điện thoại đấy.”
Mọi người: “…”
Hai viên cảnh sát đó bắt đầu có chút hoang mang. Họ đến đây hoàn toàn là hành vi cá nhân, không được Cục Cảnh sát cử đi, đây là hành vi vi phạm kỷ luật.
“Chúng tôi là bạn với chủ nhiệm giáo dục ở đây, đúng lúc hôm nay có chuyện cần đến trường học xử lý, nên khuyên giải không được sao?” Viên cảnh sát có nốt ruồi đen ở cằm lập tức thay đổi cách nói.
Đám cảnh sát khu vực chỉ nhìn viên cảnh sát có nốt ruồi đen mấy cái, “Nếu các anh đã có việc phải xử lý, thì vụ việc ở đây cứ giao lại cho chúng tôi xử lý vậy.”
Hai viên cảnh sát thở phào nhẹ nhõm, ra hiệu cho chủ nhiệm giáo dục bằng ánh mắt muốn giúp mà lực bất tòng tâm, sau đó nhanh chóng đi khỏi.
Hủ bại!
Thời Sênh liếc nhìn mấy viên cảnh sát được cử đi làm nhiệm vụ. Đám cảnh sát bị Thời Sênh lườm cũng tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ. Trong một ngôi trường quý tộc như vậy, chỉ cần không cẩn thận chút thôi đã đắc tội với đám quý tộc, không giữ nổi bát cơm. Đương nhiên họ không muốn rắc rối, bớt được chuyện nào hay chuyện đấy.
“Vừa rồi là ai báo cảnh sát.”
“Ném sang đây.”
Đội trưởng đội cảnh sát vẫn có chút lo lắng, nếu em học sinh này không bắt được mà rơi xuống dưới thì sao?
Nhưng sự thật cho thấy ông ta đã lo lắng thừa, Thời Sênh dễ dàng bắt được chìa khóa.
“Bây giờ em xuống đây được chưa?”
Thời Sênh nhìn chiếc đệm hơi đã được bơm căng ở phía dưới. Cô bỗng nhảy xuống, cả người rơi xuống dưới, phía dưới tiếng thét chói tai vang lên.
Những người ở dưới sợ hãi đến mức tim như ngừng đập, nhanh chóng chạy đến bên cạnh xem tình hình.
Thời Sênh từ đệm hơi trượt xuống, bình yên vô sự đi vào tòa nhà ký túc xá dưới con mắt kinh ngạc của vô số học sinh khác.
Mọi người: “…”
Khi cảnh sát tìm đến phòng ký túc xá mới của Thời Sênh, cửa phòng đã được khóa chặt, không thể mở ra được. Họ gõ cửa hồi lâu cũng chỉ nhận được câu trả lời là tiếng gõ cửa vọng lại.
Mọi người: “…”
Đứa trẻ trâu một lời không hợp liền nhảy lầu sao lại đáng sợ như vậy chứ.
Đội trưởng đội cảnh sát và chủ nhiệm giáo dục đứng bên ngoài hành lang. Một người phiền muộn không biết nói gì. Người còn lại nổi giận đùng đùng, bị một con nhóc con chơi, cơn giận này sao ông ta nuốt trôi được chứ.
“Trường học các anh cũng quá đáng quá rồi.” Đội trưởng cảnh sát hút điếu thuốc, mức độ bẩn thỉu của căn phòng đó ngay cả ông ta cũng không thể chấp nhận được.
“Cho dù nhà người ta có phá sản thì cũng không thiếu một đồng học phí nào của nhà các anh. Các anh làm vậy là có ý gì chứ? Các anh là người làm giáo dục đấy, chẳng lẽ định ép bọn trẻ vào đường cùng sao?”
“Vâng, vâng, là do chúng tôi quá sơ xuất. Đợt này về tôi sẽ sa thải đám người đó.” Chủ nhiệm giáo dục đáp lại, thái độ vô cùng có lệ.
Đội trưởng cảnh sát: “…” Chẳng phải rất hiểu quan hệ đám gia đình quyền quý sao?
Dù sao người cũng đã xuống rồi, họ đi bắt mấy tên trộm vặt để bình tĩnh lại vậy.