Boss Là Nữ Phụ

Chương 1382 : Trăm sông đổ về một biển (10)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


"Bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 mời đến cổng trường, có người tìm gặp.”



Thời Sênh ngẩng đầu lên từ một đống giấy tờ hỗn loạn, mơ màng vò đầu, sao loa phát thanh trường lại thay đổi rồi nhỉ?



“Bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 mời đến cổng trường, có người tìm gặp.” Loa phát thanh lại lặp lại một lần nữa.



Thực sự không phải là cô nghe lầm.



Nhưng...



Nguyên chủ là một người cô độc, sao lại có ai đến tìm cô ta chứ?



Kệ đi, dù sao cũng không quen, không đi.



Thời Sênh tiếp tục vùi đầu vào kiếm tiền.



Loa phát thanh gọi hai lần rồi dừng lại, ai ngờ đến ngày hôm sau loa phát thanh lại bắt đầu gọi người. Đám học sinh xem trò trong trường bắt đầu lượn lờ một vòng, rất nhanh sau đó đã có bài post trên diễn đàn trường.



Kế theo bài post nói cô có bệnh, lại xuất hiện bài post cô không nhận người thân, máu lạnh vô tình.



Trong bài post có một tấm ảnh, là một người phụ nữ, khoảng 40 tuổi, trông rất tiều tụy, giống như người phụ nữ làm việc lao động chân tay ở vùng núi, ăn mặc lôi tha lôi thôi.



Thời Sênh nhìn chằm chằm vào bức ảnh 360 độ không góc chết đó quan sát rất lâu, cuối cùng đưa ra kết luận.



Người này là cô của nguyên chủ.



Khi Lạc gia xảy ra chuyện, đừng nói đến xuất đầu lộ diện, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi, e là sợ bị liên lụy.



Nhưng người cô này cũng rất khá, tuy không phải là gia đình hào môn, nhưng mấy năm gần đây nhà chồng đi ra nước ngoài phát triển, bà ta không phải lo ăn lo mặc, sao lại trở thành bộ dạng này chứ?



Lẽ nào muốn lừa cô sao?



Không đúng, bây giờ cô không còn gì cả, bà ta ra vẻ như vậy đến lừa cô làm cái gì chứ?



Chẳng lẽ muốn bán bản cô nương lên núi sao?



Sợ lắm.



Không gặp! Không gặp! Không gặp!



Thời Sênh tiếp tục giả chết, bài post cô không nhận người thân trên diễn đàn trường càng lúc càng hot, ngay cả trận đấu bóng rổ và trận đại chiến "tê bức" của Phương Tiểu Huân và Giang Trần Cảnh hôm đó cũng bị áp xuống.



Phương Tiểu Huân trượt lên màn hình, nhìn những dòng thảo luận sôi nổi trên đó, sắc mặt liên tục thay đổi.



“Ong ong ong...”



Phương Tiểu Huân nhìn tên hiện lên trên màn hình điện thoại, cầm điện thoại đi đến một nơi vắng người mới nhấn nút nghe, “Alo?”



“Lão đại, người phụ nữ tên Lạc Nghiên đó quả thực có vấn đề.”




Cuối cùng tổng kết lại là một chuỗi dài không biết bao nhiêu số 0. Thời Sênh đếm thử chuỗi số 0 ấy, vô cùng tuyệt vọng.



Một Lũ Thiểu Năng: Có thể trả theo kỳ hạn được không?



Tô Đồ: Không



Một Lũ Thiểu Năng: Vậy tôi đi cướp ngân hàng đây.



Thời Sênh ném điện thoại sang một bên, nặng nề thở dài, vị trí của Tô Đồ vẫn không hề thay đổi. Cho dù có đuổi được đến đó cô cũng chưa chắc đã theo đuổi được người.



Cho dù có theo đuổi được người, cô cũng bao nuôi không nổi.



Nghèo mà!



“Bạn Lạc Thù lớp 10 – 9, mời ra cổng trường có cô ruột cần gặp.”



“Lại nữa rồi.” Thời Sênh vò đầu. Trường học đang xem kịch không sợ lớn chuyện hay sao, đường đường là một ngôi trường quý tộc, sao lại cứ như tà giáo tẩy não người thế, suốt ngày cứ treo tên cô lên.



Chủ nhiệm giáo dục đánh không lại Thời Sênh, cũng không bắt được cô, đương nhiên chỉ có thể đồng hóa học sinh trong trường, chung một kẻ địch!



Thời Sênh đeo tai nghe lên, mặc kệ đám thiểu năng làm trò.



...



Lạc Nghiên đợi ở cổng trường mấy ngày liền vẫn không gặp được Thời Sênh, trong lòng thầm oán hận, chỉ muốn xông vào trong trường đánh cho Thời Sênh một trận.



Nhưng bà ta lại không thể làm vậy, chỉ có thể đứng đây duy trì dáng vẻ đó.



Lạc Nghiên cúi đầu, trong miệng không ngừng chửi rủa, “Lạc Thù, con tiện nhân chết tiệt, lại dám không gặp tao. Mày tưởng mày còn là đại tiểu thư Lạc gia nữa à? Ra vẻ cái gì chứ...”



“Là bà Lạc Nghiên đúng không?”



Trước mặt Lạc Nghiên bỗng dưng tối sầm lại, một người đàn ông cao lớn đang đứng chặn trước mặt bà ta.



Lạc Nghiên ngẩng đầu đánh giá anh ta, “Cậu là ai?”



“Tiểu thư nhà chúng tôi muốn tìm bà nói chuyện. Chuyện liên quan đến Lạc Thù.” Người đàn ông giơ tay ra nắm lấy cánh tay Lạc Nghiên, không hề cho Lạc Nghiên cơ hội phản kháng, đưa bà ta lên một chiếc xe.



“Cậu là ai hả? Tiểu thư nhà các người là ai?”



“Bà gặp rồi sẽ biết thôi.” Người đàn ông dùng sức rất mạnh, Lạc Nghiên không thể giãy giụa được.



Lạc Nghiên cố gắng lùi lại phía sau, không muốn đi cùng người đàn ông đó, “Buông tôi ra, buông tôi ra, tôi không đi, các người muốn làm gì?”



Nhưng người đàn ông dùng sức một cái, nửa ôm bà ta rồi nhanh chóng nhét vào trong xe.



Cửa xe đóng lại, Lạc Nghiên bị ấn ngồi trên ghế xe, mặc cho bà ta có kêu gào thế nào cũng không thoát ra được.