Boss Là Nữ Phụ

Chương 1387 : Trăm sông đổ về một biển (15)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Thời Sênh bay xuyên đêm đến nước T.



Nhưng đúng lúc Thời Sênh lên máy bay đến nước T thì đồng thời Tô Đồ cũng lên máy bay về nước.



Máy bay cất cánh, bay thẳng lên trời cao xanh thẳm. Hắn nhìn tầng mây ngoài cửa sổ, khóe miệng cong lên nụ cười như có như không.



Sao Anh Không Thăng Thiên Luôn Đi: Tô Đồ, tốt nhất anh đừng để tôi bắt được!



Người đàn ông đứng ngoài sân bay, nhìn tin nhắn wechat gửi đến, tâm trạng cực kỳ tốt. Đầu ngón tay anh khẽ trượt trên màn hình điện thoại, mấy chữ màu đỏ bất thình lình bật ra.



Tô Đồ: Yên lặng đợi tin.



Sao Anh Không Thăng Thiên Luôn Đi: Tô Đồ, cái đồ thiểu năng nhà anh, cứ đợi đấy cho ông đi.



Thời Sênh tức giận muốn giết chết Tô Đồ, người đàn ông này sao lại đáng ghét như vậy chứ!



Đã nói là thỏa hiệp cơ mà!



Mẹ kiếp, quân lừa đảo! Chia tay!!!



***



Tô Diệp Diệp vừa về liền nhìn thấy Tô đại thiếu gia đã ở nhà, tròng mắt gần như sắp bật ra ngoài.



“Nhân khẩu mất tích về nhà rồi, mặt trời mọc hướng tây rồi sao?” Trước đây không có tiền không thể mời được nhân khẩu mất tích này về nhà đâu nha.



Người đàn ông ngồi trên ghế sofa tư thế rất tùy hứng, nhưng có khí chất cao quý, là mỹ nam có đường gương mặt nghiêng thanh thoát, như được người ta miêu tả tỉ mỉ vẽ ra.



Đèn thủy tinh chiếu vào đôi mắt anh phản chiếu thành một mảng sáng vụn, tựa như ánh sáng sao trời nhu hòa.



Cho dù Tô Diệp Diệp đã nhìn hơn hai mươi năm nay, nhưng mỗi lần nhìn vẫn thấy vô cùng đẹp mắt.



Haizzz.



Sao cô lại có quan hệ huyết thống với anh ấy chứ?



Tô Diệp Diệp chợt nghĩ đến hành vi của Tô Đồ. Cô lập tức lắc đầu, loại đàn ông này có đánh chết cô cũng không cần.



Dù tướng mạo có đẹp đến đâu cũng không che giấu được sự thật hắn là kẻ khốn nạn.




“Không có, sau lưng cô ta không có dấu vết hoạt động của bất kỳ thế lực nào cả.” Người đàn ông mặc áo sơ mi đen lắc đầu.



“Không có kẻ chống lưng sao?” Không có kẻ chống lưng thì sao cô ta lại to gan đến thế. Nội tâm Phương Tiểu Huân nổi lên chút phiền muộn. Trong kế hoạch của cô ta, Lạc Thù này là kẻ không khó đối phó, nhưng bây giờ đã bao lâu vậy rồi vẫn không thể xử lý được cô ta.



“Lạc gia đã tan nát từ lâu, Lạc Thù còn có khả năng trở mình được hay sao? Lão đại nếu là tôi thì tôi đã cho người giết chết cô ta đi là xong.” Tên mặc áo sơ mi hoa hành sự không thích đi lòng vòng.



“Nếu có thể giết được cô ta thì tôi còn không ra tay sao?” Chính vì không giết được nên cô ta mới cảm thấy phiền phức, nếu thực sự triệt hạ được thì đã tốt rồi.



Cô ta căn bản không để ý đến người khác. Ngay cả người có quan hệ huyết thống với cô ta như Lạc Nghiên cô ta cũng không thèm để ý đến. Thời gian cô ta ra khỏi ký túc xá đếm trên đầu ngón tay. Có lần bên này còn chưa kịp bố trí người cô ta đã quay về ký túc xá rồi.



“Đến thẳng ký túc xá giết cô ta luôn không được sao? Đến lúc đó tạo hiện trường giả là nhảy lầu. Dù sao trong trường học cũng có bài post cô ta bị bệnh. Kẻ bị bệnh thần kinh nửa đêm nhảy lầu tự tử thì có gì không đúng chứ?”



Phương Tiểu Huân vẫn thấy hơi ngần ngại, dù sao đó cũng là trường học.



Nhưng lúc này cô ta bức thiết muốn giết chết Lạc Thù, cảm thấy lời đề nghị của tên mặc áo sơ mi hoa cũng ổn.



“Vậy cậu đi sắp xếp đi, để người giỏi nhất đi làm.”



“Được thôi.” Tên áo sơ mi hoa lập tức đứng lên đi ra ngoài.



“Phía bên Lạc Nghiên phải làm thế nào?” Tên mặc áo sơ mi đen hỏi Phương Tiểu Huân, họ giăng bẫy bao nhiêu lâu như vậy nhưng người ta căn bản không hề cắn câu.



Đầu ngón tay Phương Tiểu Huân gõ lên đầu gối, trong giọng nói có ý hận thù rõ ràng, “Giết đi, người của Lạc gia đều đáng chết.”



Khi xưa họ đã đối xử với gia đình cô ta như thế nào, thì bây giờ phải đòi lại như vậy.



“Tôi sẽ xử lý ổn thỏa.”



Hai người trầm mặc. Một lát sau tên áo sơ mi đen đứng dậy, có vẻ do dự, “Lão đại, gần đây hình như cô có vẻ hơi thân thiết với Giang Trần Cảnh?”



Trong lòng Phương Tiểu Huân lộp bộp một cái, gần đây cô ta thân thiết với Giang Trần Cảnh lắm sao?



Trong đầu cô ta xẹt qua cảnh tượng họ ở bên nhau gần đây, hình như đúng là có hơi nhiều thật.



Cô ta nhanh chóng ép lại những suy nghĩ kỳ quái đó, lạnh giọng nói, “Tôi không tiếp cận hắn ta thì báo thù thế nào được? Tôi và Giang gia có thâm thù huyết hải. Hắn ta là con trai của kẻ thù, tôi nhất quyết sẽ không thích Giang Trần Cảnh, cậu yên tâm đi.”



“Lão đại hiểu được là tốt.” Tên mặc áo sơ mi đen hơi cong lưng với cô ta rồi đi ra khỏi phòng bao.