Boss Là Nữ Phụ
Chương 1388 : Trăm sông đổ về một biển (16)
Ngày đăng: 18:38 01/05/20
Ánh trăng xuyên qua bức tường thủy tinh, phản chiếu những cành lá bên ngoài vào, tạo thành hình từng khoảng bóng đen, giống như con quái vật đang nhe nanh múa vuốt.
Người nằm trên giường đắp chăn ngủ, để lộ ra nửa khuôn mặt, đôi chân thon dài trắng nõn được đắp trong chăn, dường như mê hoặc người ta phạm tội.
Đôi mắt nhắm chặt bỗng nhiên mở ra, nhìn ra hướng bên ngoài cửa sổ.
Một bóng đen đứng bên ngoài, rèm cửa phía sau khẽ động đậy, như thể mị quỷ xuất hiện lúc nửa đêm, không hề mang theo hơi thở.
Tô Đồ trấn tĩnh ngồi dậy, nhìn chằm chằm bóng đen ngoài cửa sổ, “Đến nhanh vậy sao.”
“Nếu tôi không đến nhanh có phải anh lại định chạy nữa không?” Thời Sênh tiến lên phía trước mấy bước, để lộ khuôn mặt của cô.
Đáy lòng Thời Sênh có một thứ cảm giác kỳ quái, không cần chứng minh thêm bất kỳ điều gì nữa.
Cô biết, người ở trước mặt cô chính là hắn.
Tô Đồ không trả lời cô, “Cô Lạc Thù, nửa đêm cô xông vào phòng một người đàn ông xa lạ, cô không thấy hành vi này là quá lỗ mãng sao?”
Tên thiểu năng này quả nhiên đã biết cô là ai.
Thời Sênh cắn răng, “Tôi không những xông vào mà bây giờ tôi còn muốn ngủ với anh nữa kìa.”
Tô Đồ vẫn trấn tĩnh, thậm chí mơ hồ còn hiện lên ý cười, “Một đêm một trăm vạn, cô Lạc Thù quẹt thẻ hay trả tiền mặt đây?”
Thời Sênh bước thêm mấy bước đến bên cạnh giường, thô bạo ép hắn xuống, lật người tiến lên, “Bồi thường bằng thịt.”
Cô cúi người xuống hôn hắn. Tô Đồ không né tránh, nhưng cũng không đáp lại. Thời Sênh chống người lên nhìn hắn.
Hắn nhìn thẳng vào mắt cô, “Cô Lạc Thù thấy cưỡng ép tôi như vậy thú vị lắm sao?”
Thời Sênh nhíu mày, “Tôi không có nhiều tiền như vậy.”
Ngủ với vợ của mình mà còn phải trả tiền, cô đâu có phải đi chơi gái đâu!!
“Vậy khi nào cô Lạc Thù có nhiều tiền như vậy rồi thì quay lại sau được không?”
Thời Sênh trầm mặc.
Cành lá ngoài cửa sổ khẽ động, trong phòng ánh sáng trùng trùng, một mảng u tịch.
Mà thời gian đấu giá cũng quá dài, cô không muốn chờ đợi.
Chỉ cần ông chủ tiếp theo đây không quá đáng quá, thì còn dễ nói chuyện, nếu ông ta dám có ý đồ gì thì đừng trách cô khó ở đập cửa tiệm.
Ông chủ nhanh chóng mời người về. Mấy ông già cùng nhau thảo luận cả ngày trời, cuối cùng đưa ra con số 120 triệu.
Ông chủ rất thức thời không dám giở trò gì, đúng như Thời Sênh nói, người không nên chơi thì đừng chơi.
Cô bé con này vừa nhìn đã thấy không phải là người dễ chơi, đồ cũng đáng tiền, không lỗ.
“Cô Lạc, bên trên chúng tôi đã phái kế toán chuyên môn đến thanh toán tại chỗ với cô, cô đợi một lát.”
Kế toán đến không nhanh lắm. Thời Sênh ăn cơm ở cửa hàng họ, đợi đến mất kiên nhẫn kế toán nọ mới hớt hải chạy tới. Khi thủ tục hoàn tất đã là hơn sáu giờ tối.
“Xin lỗi cô Lạc, hôm nay đã làm lỡ mất thời gian của cô, chi bằng chúng tôi làm chủ nhà xin mời cô ăn tối được chứ?” Ông chủ khách sáo mời Thời Sênh.
“Có hẹn rồi.”
“A... vậy tôi không làm lỡ thời gian của cô Lạc nữa. Lần sau nếu có thứ đồ gì tốt, cô Lạc đến đây nữa, chúng tôi chắc chắn sẽ cho cô một mức giá khiến cô vừa lòng.”
Thời Sênh nhìn ông ta, có chút tiền này rồi, cô đâu cần đi bán đồ nữa chứ.
Nếu sớm biết nàng dâu của cô ở vị diện này thích tiền như vậy thì cô đã đi kiếm tiền từ sớm rồi.
Nhìn Thời Sênh rời đi, kế toán đi từ trong đi ra, “Con bé này là người ở đâu vậy?”
Tuổi còn nhỏ nhưng lại điềm tĩnh như kẻ sành sỏi lăn lộn thương trường đã lâu.
“Chưa gặp bao giờ, nhưng có lẽ là không đơn giản.” Ông chủ kể lại chuyện lúc chiều cho kế toán nghe.
Kế toán nghe xong cũng sụt sịt, “May mà tôi không đắc tội với cô ta.”
Ông chủ cũng cảm thán theo, “Làm ngành này bao nhiêu năm rồi, nếu tôi không biết nhìn người nữa thì đừng làm nữa thì hơn.”
Kế toán cười lớn vỗ vai ông chủ hai cái, “Được rồi, tôi về đây, ông sai người mang đồ đến chỗ tôi đi.”
“Được.”