Boss Là Nữ Phụ
Chương 1396 : Trăm sông đổ về một biển (24)
Ngày đăng: 18:38 01/05/20
Ngày hôm sau Phương Tiểu Huân mới được nhân viên quét dọn phát hiện, thế là tin tức nam thần bị trói lập tức nhảy lên trang đầu diễn đàn trường.
Đêm đó, thời tiết vẫn còn rất nóng, Phương Tiểu Huân bị trói đến mức toàn thân nổi mẩn đỏ, đành phải ở lại trong phòng y tế trường điều dưỡng.
Nhân lúc y tá rời đi, cô ta tranh thủ gọi điện cho người của mình, “Giết chết Lạc Thù bằng bất cứ giá nào cho tôi.”
“Lão đại, đúng lúc em muốn báo chuyện này cho lão đại biết, Lạc Thù và Tô Đồ đang ở bên nhau.”
Phương Tiểu Huân ngẩn người, “Tô Đồ? Tô Đồ nào?”
“Còn có thể là Tô Đồ nào được nữa, là người của Tô gia, rất khó dây. Quan hệ giữa Lạc Thù và hắn có vẻ không bình thường. Nếu chúng ta còn động đến Lạc Thù e rằng sẽ gây đến hắn.”
“Không giết Lạc Thù thì tôi không nuốt trôi được cơn giận này.” Vốn dĩ Lạc gia đã có thù với cô ta, lại cộng thêm những sự việc xảy ra gần đây, cô ta và Lạc Thù đã sớm quyết đấu sinh tử từ lâu.
“Lão đại, cô cố nín nhịn một chút.” Người đó cố gắng khuyên giải Phương Tiểu Huân, “Chúng ta tạm thời không để đối đầu với Tô Đồ, chờ thời cơ thích hợp rồi ra tay sau. Tuy gần đây những thế lực khác có hơi tiêu điều, nhưng cảnh sát đã chú ý hơn đến chúng ta rồi, lúc này chúng ta càng phải chú ý hơn.”
Tô Đồ thực sự không dễ dây vào. Hắn ta hắc bạch đều không nhúng vào, chỉ có một thân một mình, nhưng người trong giới đều không dám động chạm đến hắn.
Người được mọi người đều kiêng nể như vậy, chắc chắn là có vài phần bản lĩnh.
Phương Tiểu Huân bình phục lại cảm xúc trong lòng, cô ta xoa mi tâm, “Tôi biết rồi.”
Không thể kích động, tình hình hiện nay rất không tốt đối với cô ta, đi sai một bước là vạn kiếp bất phục, khi đó đừng nhắc gì đến chuyện báo thù nữa.
Đợi lúc Phương Tiểu Huân khá hơn mới rời khỏi phòng y tế trường, khi đi ra cô ta bắt gặp Giang Trần Cảnh với vẻ mặt âm trầm. Giang Trần Cảnh như không nhìn thấy cô ta, bước nhanh đi.
“Giang Trần Cảnh.”
“Giang Trần Cảnh!”
Phương Tiểu Huân gọi mấy tiếng liền nhưng Giang Trần Cảnh vẫn không để ý đến cô ta. Hàn Mặc thở hổn hển chạy đuổi theo sau, lướt qua người cô ta, vẻ mặt vô cùng khẩn trương, giống như đã làm chuyện gì sai.
Phương Tiểu Huân nhíu mày nhìn hai người một trước một sau đi lướt qua trước mặt cô ta rồi biến mất. Cô ta cố ép bản thân không đi tìm Giang Trần Cảnh.
Hắn ta làm gì không liên quan đến cô ta.
Phương Tiểu Huân chuẩn bị rời khỏi trường học đi tìm người của mình bàn tính, vừa đi đến cổng trường đã thấy Thời Sênh từ một chiếc xe xuống.
“Lạc Thù lợi hại quá...”
“Trước đây sao mình không thấy cô ấy lợi hại như vậy nhỉ?”
“Haizzz, gần đây Lạc Thù thay đổi tính cách, một lời không hợp liền động thủ...”
“Các người mù à? Rõ ràng là Phương Tiểu Huân ra tay trước, Lạc Thù chỉ phòng vệ chính đáng thôi.”
“Phòng vệ chính đáng có cần dùng sức mạnh thế không? Rõ ràng là cô ta cố ý.”
Hai bên bắt đầu tranh cãi kịch liệt ở cổng trường, sau đó là một cuộc đọ sức nảy lửa diễn ra.
Kết quả là tất cả bao gồm cả Thời Sênh đều được lên loa phát thanh.
“Đề nghị các học sinh sau kiểm điểm bản thân, hành vi ẩu đả đánh nhau trong trường học lần sau không được phép tái diễn... em Lạc Thù lớp 10 – 9, em Phương Tiểu Huân lớp 10 – 7, em Lâm Tịnh lớp 10 – 8,...”
Phía sau là một tràng dài những cái tên.
Thời Sênh đã được lên loa phát thanh nhiều thành quen rồi, cô cũng không để tâm đến, nhưng những người khác thì khác, có người có lẽ là lần đầu tiên, khóc cha gọi mẹ kêu oan.
Thời Sênh không hiểu tại sao họ phải kích động như vậy làm gì, loa phát thanh cũng chỉ thông báo như vậy thôi, cũng đâu có nói phải xử phạt gì, họ có đến mức phải lo lắng như vậy không?
Sau này Thời Sênh mới biết, lên loa phát thanh đều sẽ bị trừ học phần.
Học phần cơ mà! Ở trường học nào cũng là một thứ rất quan trọng.
Thời Sênh tính thử số lần cô được lên loa phát thanh trường, học phần của cô... có lẽ là bị trừ hết sạch rồi.
Chẳng trách trường học không tìm cô gây rắc rối nữa, một khi học phần của cô bị trừ hết thì trường học có thể cưỡng chế buộc cô thôi học.
Âm hiểm!
Dù sao thì cô cũng không bắt buộc phải ở trường học, thích trừ thì trừ đi!
Ông đây cóc sợ gì hết.