Boss Là Nữ Phụ

Chương 1397 : Trăm sông đổ về một biển (25)

Ngày đăng: 18:38 01/05/20


Tô Diệp Diệp: Boss, có onl không?



Thời Sênh nhìn tin nhắn Tô Diệp Diệp gửi, hơi ngẩn người, gọi cô là boss luôn rồi à?



Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Làm việc miễn nói chuyện.



Tô Diệp Diệp:... Tên của cô là cái quái quỷ gì vậy?



Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Ý nghĩa trên mặt chữ.



Tô Diệp Diệp:... Cô còn không biết sao?



Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Cái gì?



Bên kia một lúc sau Tô Diệp Diệp mới trả lời lại.



Tô Diệp Diệp: Tô Đồ đã nhắm trúng một em Lolita, bây giờ vô cùng cuồng nhiệt với em Lolita kia. Mẹ anh ấy sắp tức đến phát điên lên rồi. Tôi thấy anh ấy cũng điên thật rồi. Người ta còn là trẻ vị thành niên, sao anh ấy nỡ ra tay chứ. Tôi không ngờ anh ấy lại có khẩu vị nặng như vậy đấy.



Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ:…



Em gái Lolita này là cô đó sao?



Thời Sênh soi gương, gương mặt xinh đẹp, tuy hơi nhỏ một chút, nhưng cũng là mỹ nhân trong tương lai, có liên quan gì đến Lolita chứ?



[Những người ở độ tuổi này như cô, có ngoại hình xinh đẹp đều được gọi chung là Lolita.] Hệ thống bỗng nhiên nhảy ra đưa ra một lời giải thích tận tình chu đáo.



Tô Diệp Diệp: Thật đấy, anh ấy và tiểu Lolita kia ở bên nhau, chi bằng ở bên cô còn hơn, chẳng phải cô nói muốn bao dưỡng anh ấy sao? Mau lên đi, vẫn còn có cơ hội đấy, sau này tôi không muốn tự tay bắt anh ấy với tội danh cưỡng gian trẻ vị thành niên đâu.



Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Cô tìm tôi làm gì?



Thời Sênh cảm thấy không thể tiếp tục nói về đề tài này nữa, nhanh chóng chuyển đề tài.



Tô Diệp Diệp tư tưởng xiên lệch lập tức trở về quỹ đạo đúng đắn.



Tô Diệp Diệp: Lần trước cô cung cấp đầu mối cho tôi, chúng tôi đã điều tra được rồi, cũng bắt được người rồi, qua thẩm vấn biết được đúng là hắn ta giết bà Lạc Nghiên. Nhưng hai người ở trường học thì hắn không chịu thừa nhận, nói không liên quan đến hắn.



Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Thế thì sao?



Tô Diệp Diệp: Cục trưởng chúng tôi muốn mời cô giúp đỡ, điều tra sự vụ ở trường học.



Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Cục trưởng của các cô thật có lòng, ngay cả người lai lịch bất minh như tôi mà cũng dám dùng.



Tô Diệp Diệp: Cục trưởng chúng tôi ngay cả Tô Đồ cũng dám dùng, cô thấy ông ấy có dám dùng cô không?
“Lần trước anh nói ngủ với anh một đêm mới 1 triệu cơ mà!!!” Thời Sênh dựng lên, “Anh đừng có tăng giá tại chỗ.”



“Không cần thì tôi đi đây.” Tô Đồ lập tức đi về phía cửa sổ, cho dù có mở điều hòa, nhưng lúc này vẫn cảm giác như đang ở trong lồng hun, vô cùng nóng nực. Bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.



“Được! Được! Được!”



Tô Đồ: “…”



Bây giờ mà hắn tăng giá tại chỗ lên 10 triệu thì liệu có bị đánh chết không nhỉ?



Có bị đánh chết không hắn không biết, nhưng hắn biết chắc chắn sẽ bị cô xử lý ngay tại chỗ.



Thời Sênh chống cằm nhìn hắn, Tô Đồ chầm chậm quay lại, hắn phải tốn rất nhiều sức mới đè nén được cảm giác nóng bừng trong cơ thể lại, “Lạc Thù, tôi không muốn chạm vào em.”



Thời Sênh: “…” Cái quần què gì thế!!!



Tô Đồ nhìn sắc mặt Thời Sênh thay đổi, vội vã giải thích, “Tôi không phải có ý đó, tôi… tôi chạm vào em tôi sẽ thấy rất khó chịu.”



Dù sao hắn cũng là một người đàn ông tâm sinh lý hoàn toàn bình thường, không khó chịu mới lạ.



“Đó là chuyện của anh.” Dù sao thì cô cũng không khó chịu, bây giờ cô chỉ muốn hắn hôn cô.



Tô Đồ không biết phải làm sao, khó chịu cũng đành phải cố nhịn.



Ai bảo cô vẫn còn nhỏ như vậy chứ?



Món nợ này phải ghi lại, đợi khi cô trưởng thành rồi sẽ đòi lại.



Tô Đồ không biết sao lại bị Thời Sênh kéo lên giường. Giường trong ký túc xá rất nhỏ, một mình Thời Sênh ngủ không sao, nhưng hai người ngủ thì rõ ràng là vô cùng chật chội. Thời Sênh nằm trên cánh tay hắn chơi game. Hắn ở bên cạnh cứ thế trừng mắt nhìn.



Nhưng cô lại chơi vô cùng vui vẻ.



Tô Đồ trợn mắt nhìn trần nhà, có một khoảnh khắc trong đầu hắn xuất hiện một ý niệm điên rồ, nhưng vừa nhìn nghiêng thấy cạnh mặt Lạc Thù, ý niệm đó lại bị đè nén lại.



Hắn nhìn thời gian, “Lạc Thù, đến giờ ngủ rồi?”



Thời Sênh đặt điện thoại xuống, tắt đèn cạch một cái, rồi nghiêng người ôm lấy hắn, cả người co cụm vào trong lòng hắn.



Tô Đồ: “…”



Không phải, em không cho tôi đi nữa sao?