Boss Là Nữ Phụ
Chương 1398 : Trăm sông đổ về một biển (26)
Ngày đăng: 18:38 01/05/20
Trong phòng không có ánh sáng, Tô Đồ không nhìn thấy gì, nhưng hơi thở ấm nóng của cô không ngừng truyền lên cơ thể hắn, kích thích từng tế bào thần kinh của hắn.
Đầu lưỡi Tô Đồ khô rát, hắn liếm môi, “Lạc Thù, tại sao em lại chọn tôi?”
“Cái gì mà tại sao lại chọn anh?”
“Chúng ta chưa từng gặp nhau, tại sao em chỉ trong chốc lát đã nhận định là tôi?”
Hắn rất chắc chắn một điều, cô và hắn chưa bao giờ gặp nhau, cũng không hề có bất cứ mối quan hệ nào.
“Bởi vì đó là anh.”
Không bởi vì sao cả, bởi vì đó là anh, nên mới chọn anh.
***
Ngày hôm sau khi Tô Đồ tỉnh lại phát hiện cả người Thời Sênh nằm bò trên người hắn. Hắn bật cười, cẩn thận đặt cô lại trên giường.
Hắn khẽ động, Thời Sênh đã mở mắt ra, dường như nhìn qua hắn một cái rồi lại nhắm mắt lại, dựa vào hắn tiếp tục ngủ.
Tô Đồ đành phải từ bỏ ý định rời đi.
Bên ngoài tiếng động ngày càng lớn, Tô Đồ thở dài, xem ra hôm nay không đi được rồi.
Ban ngày ban mặt, cho dù là đi cửa chính hay trèo cửa sổ cũng không được.
Thời Sênh ngủ đến tám giờ sáng mới dậy, lấy điện thoại chuẩn bị gọi đồ ăn sáng, mở giao diện gọi đồ ăn nhanh rồi mới nghĩ ra Tô Đồ đang ở đây.
Cô xuống giường thay quần áo, không hề tránh né Tô Đồ.
“Lạc Thù, em không thể vào wc thay đồ được sao?”
Thời Sênh mặc chiếc áo thun, rồi tùy tiện chải đầu vài cái, “Dù sao cũng là anh, anh sờ hết rồi còn sợ nhìn thấy nữa à? Giả bộ cái gì chứ.”
Tô Đồ cười bất đắc dĩ, “Em định làm gì?”
“Mua đồ ăn sáng cho anh.” Thời Sênh lấy chìa khóa mở cửa, “Đừng có chạy lung tung! Đây là ký túc xá nữ đấy.”
Tô Đồ: “…”
Thời Sênh chưa bao giờ khiến hắn phải khổ cực, bản thân cô thì không sao, nhưng những thứ Phượng Từ dùng đồ Phượng Từ ăn chắc chắn đều phải là tốt nhất.
Thời Sênh mua đồ ăn sáng về trường học đã đến giờ lên lớp, đành phải trèo tường vào.
Địa điểm cô trèo tường là chọn ngẫu nhiên, vừa trèo vào đã nghe thấy có người nói chuyện.
Hình như hắn đã từng… nghe thấy cái tên này ở một nơi nào đó.
“Thời Sênh…” Cái tên này khiến hắn thấy vô cùng quen thuộc.
Tô Đồ bắt đầu nghi ngờ không biết có phải mình đã bị mất đi đoạn ký ức nào hay không, nếu không tại sao lại có cảm giác quen thuộc với một cái tên xa lạ như vậy chứ?
Hơn nữa khi cô bỗng nhiên nói mình tên là Thời Sênh hắn cũng không hề cảm thấy có sự kỳ lạ và nghi ngờ nào.
Dường như tất cả đều vô cùng tự nhiên như thế.
Thời Sênh chống cằm hỏi hắn, “Anh có gì muốn hỏi không?”
Tô Đồ có rất nhiều nghi vấn, nhưng lại không biết nên mở lời từ đâu, cẩn thận suy nghĩ lại hình như cũng không quan trọng gì, biết hay không cũng không sao hết.
Tô Đồ lắc đầu, “Thời Sênh nghe rất hay.”
“Hay thật không?”
Tô Đồ gật đầu, rất hay.
Thời Sênh nhếch miệng cười, ở thời đại của cô, sênh không chỉ là một loại nhạc cụ.
Sênh là một loài sinh vật, chúng giống như cỏ dại, thấp hèn, đê tiện, là thứ khiến người khác vô cùng chán ghét…
Ban đầu người đó đặt cái tên này cho cô là muốn cô giống như loài sinh vật thấp hèn đó, vĩnh viễn không được nở mày nở mặt.
Tô Đồ không biết đã đứng dậy từ lúc nào, ôm lấy Thời Sênh từ phía sau, “Bất cứ lúc nào anh cũng đều có mặt.”
Thời Sênh ngẩng đầu lên nhìn hắn, đáy mắt đã lan tỏa ý cười, “Anh cũng không còn sự lựa chọn nào khác.”
Khóe miệng Tô Đồ cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt theo cô.
Đúng vậy, không còn sự lựa chọn nào khác.
Từ khi cô bỗng nhiên xông vào thế giới của hắn, hắn đã không còn sự lựa chọn nào khác rồi.
Hoặc là có được cô.
Hoặc là hủy diệt cô.
Rất may là hắn đã có được cô.
Còn cô chỉ đưa ra một sự lựa chọn duy nhất, trở thành người của cô, không có chỗ cho bất kỳ sự thương lượng nào khác.