Boss Là Nữ Phụ
Chương 1399 : Trăm sông đổ về một biển (27)
Ngày đăng: 18:38 01/05/20
Tô Đồ thu dọn đồ đạc của Thời Sênh ngay trong ngày, rồi chuyển đồ của cô đến căn chung cư của hắn.
Chung cư không lớn lắm, có lẽ là vì không thường xuyên có người ở, cho nên trong nhà tương đối lạnh lẽo.
“Em ở phòng này, anh ở phòng đối diện.” Tô Đồ đưa Thời Sênh vào phòng.
“Không ở cùng phòng sao?” Thời Sênh thất vọng.
Tô Đồ buồn cười xoa đầu cô, “Anh không muốn đêm nào cũng thức trắng đêm như hôm qua đâu.”
Như vậy vài lần thì hắn cũng khỏi cần sống luôn.
Tô Đồ chuyển đồ đạc của cô vào trong, bài trí cẩn thận từng thứ một, “Em xem còn thiếu gì nữa không, anh cho người đi mua.”
Thời Sênh dựa vào cửa, “Thiếu một người.”
Tô Đồ: “…”
“Ding dong.”
“Đi mở cửa đi.” Tô Đồ cho là người đến giao hàng nên để Thời Sênh đi mở cửa. Ai ngờ Thời Sênh đi lâu vẫn chưa thấy quay lại, hắn nhíu mày, vội vã rời khỏi căn phòng.
Ở cửa chính, Thời Sênh đang đứng cùng một người phụ nữ xinh đẹp, bầu không khí vô cùng quỷ dị.
“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Tô Đồ vội vã tiến lên kéo Thời Sênh ra phía sau mình.
Vị phu nhân kia ngẩng lên nhìn rồi hừ lạnh một tiếng, “Tôi không đến để cho anh chị đúc ra một đưa cháu cho tôi luôn sao?”
Thần sắc Tô Đồ lạnh băng, “Mẹ, con đã nói rồi, mẹ đừng có xen vào chuyện này.”
“Làm sao? Mẹ đến gặp cũng không được à?” Vị phu nhân xinh đẹp cao giọng. Bà ta đẩy Tô Đồ ra, đi thẳng vào phòng, “Tô Đồ, mẹ nói cho con biết, mẹ là mẹ của con, con đừng tưởng con đủ lông đủ cánh rồi thì giỏi giang lắm.”
Tô Đồ nắm chặt tay Thời Sênh, “Em vào phòng trước đi.”
Thời Sênh nhún vai, xoay người đi vào phòng.
“Đứng lại.” Vị phu nhân xinh đẹp quát một tiếng, “Tô Đồ con sợ cái gì? Nếu con đã muốn ở chung với cô ta, con cho rằng giấu giếm là xong chuyện được sao?”
“Mẹ, có chuyện gì chúng ta về nhà rồi nói.” Vẻ mặt Tô Đồ ngày càng lạnh lùng.
Vị phu nhân xinh đẹp hình như đã bị chọc giận, giơ bàn tay được bảo dưỡng cực kỳ tốt ra chỉ vào Tô Đồ, hồi lâu sau cũng không thốt ra được chữ nào, cuối cùng bà ta đập bàn một cái, “Kêu cô ta đến đây ngồi xuống!”
“Mẹ!”
Vị phu nhân xinh đẹp quắc mắt nhìn trừng trừng, “Được lắm, hôm nay nếu mẹ bước ra khỏi cánh cửa này thì con đừng hòng mong được ở bên cô ta.”
Nhân Viên Chăn Nuôi Tô Đồ: Vậy tôi phải phản ứng như thế nào?
Cô đã tán đổ được Tô Đồ rồi được chưa?
Tô Diệp Diệp:…
Tô Diệp Diệp cực kỳ buồn chán, mấy người bị sao vậy chứ!!!
Tên Báo Án Nhất Định Phải Dài: Tăng ca vui vẻ.
Tô Diệp Diệp mới chỉ chớp mắt một cái, phía bên kia đã đổi tên xong rồi, còn vô cớ gửi một câu kia.
Đến khi Tô Diệp Diệp nhìn thấy nhắc nhở từ hộp thư, bỗng giật mình kinh hãi. Cô ta gần như là run rẩy mở hộp thư, nhìn xem bên trong là cái gì, đầu Tô Diệp Diệp đập cốp một cái xuống bàn.
Có còn cho người ta sống nữa hay không đây.
Giấc ngủ sắc đẹp của cô a a a!!!
Tuy Tô Diệp Diệp tức giận, nhưng vẫn nhanh chóng báo cáo cấp trên, có việc mọi người cùng tăng ca, cũng không phải một mình cô ta phải chịu tội.
……
Bên này Thời Sênh đã trèo xuống giường, mở cửa đi ra. Cánh cửa phòng đối diện khép chặt. Cô giơ tay mở cửa, vốn tưởng cửa bị khóa chặt, nhưng không ngờ lại dễ dàng bị đẩy ra.
Thời Sênh lướt vào trong, chạy thẳng lên giường.
Cô nhanh nhẹn trèo lên giường, Tô Đồ còn chưa phản ứng lại kịp, trong lòng đã có thêm một người nhỏ nhắn mềm mại như cục bông.
“Lạc Thù.” Tô Đồ không biết phải làm sao.
Nửa đêm trèo lên giường của hắn là có ý gì đây?
“Đưa tiền!” Thời Sênh hào sảng nói.
Tô Đồ: “…”
Vẫn là vấn đề có đưa tiền hay không, đây là vấn đề đêm nay hắn có ngủ được hay không.
Cô ở đây, hắn sao có thể ngủ được chứ?
Sau này cho dù hắn khóa cửa phòng hay chốt cửa sổ, Thời Sênh đều có thể vào được, cuối cùng Tô Đồ đành phải thỏa hiệp, chuyển phòng của cô đến phòng của hắn, nhưng yêu cầu rõ ràng không có chuyện gì không được quấy rầy hắn, có chuyện cũng không được trêu chọc.
Cho nên Tô Đồ hằng ngày không ngủ được mệt như đánh trận đến mức không còn sức đi chơi người khác nữa.