Boss Là Nữ Phụ
Chương 1406 : Thành phố giáp ranh (2)
Ngày đăng: 18:39 01/05/20
Gã đàn ông chết rồi, tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu mới có người thò tay ra thử chạm vào gã.
Xác định không có gì nguy hiểm, bọn họ mới bắt đầu xem xét gã bị làm sao.
Nhưng mà tại sao không chạm vào dòng điện mà lại bị điện giật đến chết như thế?
Người duy nhất đáng ngờ chính là Thời Sênh, kẻ nói những lời cuối cùng với gã.
“Khương Đàn không có dị năng, hơn nữa dị năng của cô ta cũng không như thế… Không thể nào tạo thành vết thương như vậy được đúng không?”
“Lúc đó ở đây chỉ có cô ta. Cô ta là người đáng nghi nhất.”
Bọn họ bàn bạc, trong đó có một người đã chạy tới trước cánh cửa sắt, lớn giọng hỏi: “Khương Đàn, vừa rồi cô đã làm gì?”
Thời Sênh gạt tóc lòa xòa trước mặt, không đáp mà hỏi lại: “Các anh nhìn thấy tôi làm gì ư?”
Chính vì không nhìn thấy cái gì nên mới kỳ quái.
Gã kia chỉ nói chuyện với cô ta rồi đột nhiên run lên, rất quỷ dị.
“Hình như Khương Đàn có điểm không ổn.” Người hỏi chuyện nói với người bên cạnh, “Đi báo cho tiến sĩ Lý Kỳ tới đây, còn các anh, mau khiêng cái xác đi.”
Lý Kỳ là người phụ trách nghiên cứu nguyên chủ.
Hắn tới rất nhanh, mặc áo blouse trắng, trên áo còn dính máu, phỏng chừng là vừa mới tiến hành thực nghiệm cái gì đó.
Lý Kỳ là người ngoại quốc, không rành tiếng Trung nên bô bô hỏi mấy người xung quanh.
Song ngữ Anh – Trung đã trở thành ngôn ngữ chủ yếu ở thành phố giáp ranh, cơ hồ là tiếng mẹ đẻ ở đây, ai cũng biết nói. Nhưng Lý Kỳ lại không biết nói tiếng Trung vì hắn không phải người ở thành phố giáp ranh này, nghe nói là từ ngoài tiến vào.
Còn vào bằng cách nào thì chỉ có người ở ban lãnh đạo cấp cao mới biết.
Dù sao, sau khi thứ này tới đây, Khương Đàn phải chịu tội gần như gấp hai trước kia.
Trong bảng giá trị thù hận của nguyên chủ, con hàng này xếp thứ ba.
Thứ nhất là Vân Đóa.
Thứ hai là Vua của dị chủng.
Căn cứ này được xây dựng bằng phi thuyền, ban đầu cũng không lớn như thế. Sau đó, đám dị chủng xây dựng trên mặt đất, qua trăm năm, quy mô đã hoàn toàn bao trùm hết thành phố giáp ranh này.
Thành phố giáp ranh rộng bao nhiêu thì căn cứ đó lớn bấy nhiêu.
Thời Sênh vuốt cằm quan sát mấy flycame nhỏ đang bay xung quanh theo dõi căn cứ, kỹ thuật này vẫn còn kém xa thời đại của cô.
Thời đại của cô được gọi là đỉnh cao Tinh Tế, vậy thì lúc này… mới vừa mới tiến vào cánh cửa đầu tiên của Tinh Tế mà thôi.
Thời Sênh cúi đầu nhìn đám người đang ầm ĩ. Tiến sĩ Lý Kỳ hẳn là bị chôn ở bên trong, cứ cho nổ tung đã rồi nói tiếp.
“Đùng đùng đùng!”
Cầu năng lượng nổ mạnh làm cho cả đống nhà cao tầng hoàn toàn bị xóa sổ.
Bên này xảy ra chuyện lớn như thế nên máy bay thăm dò đã tới đây rất nhanh.
Thời Sênh biết mình đang ở trong trạng thái gì, thân thể này của cô có vấn đề, hiện tại nó không căng nổi nếu chọc vào đám tổ ong vò vẽ bên trên kia.
Cho nên hiện tại, chuyện quan trọng nhất không phải là đi chọc tổ ong, mà là phải thu phục thân thể rách nát này đã.
Thời Sênh tìm một ngõ nhỏ ít người qua lại. Máy bay thăm dò xẹt qua đỉnh đầu cô làm lá bùa dán trên người Thời Sênh bay lên. Thời Sênh lập tức lấy tay đè nó xuống.
Chờ máy bay thăm dò đi qua rồi, Thời Sênh mới lấy lá bùa ra. Cô đi men theo tường tới khu nhà vừa bị ném nổ kia.
Lúc này, ở đó chỉ còn một cái hố to, đừng nói là nhà cao tầng, ngay cả dấu vết nơi này từng có nhà cao tầng cũng không nhìn ra.
“Chắc chắn là lũ hỗn đản trên bầu trời kia làm, mẹ chúng nó.”
“Bọn nó muốn làm gì? Muốn chính thức khai chiến với chúng ta ư?”
“Nếu chúng thật sự đánh xuống đây thì phải làm sao?”
Trong ấn tượng của nhóm người này, chỉ có dị chủng mới có năng lực lớn như thế, có thể tự nhiên khiến cho một đống nhà cao tầng biến mất hoàn toàn.
Cho nên chuyện Thời Sênh cho nổ tòa nhà, loài người lại đem hết nợ nần này tính lên đầu đám dị chủng.
Nhóm dị chủng đối với cái tội này tỏ vẻ: Không gánh!