Boss Là Nữ Phụ
Chương 1407 : Thành phố giáp ranh (3)
Ngày đăng: 18:39 01/05/20
Qua lời thảo luận của đám người này, Thời Sênh mới biết, khu nhà này bề ngoài cũng chỉ là một tòa nhà bình thường, bọn họ không biết bên trong có gì.
Trong trí nhớ của Khương Đàn, phòng thí nghiệm ban đầu ở bên dưới mặt đất, sau đó bị dị chủng tập kích. Khi cô chạy thoát ra ngoài, phòng thí nghiệm đó hình như cũng bỏ hoang luôn.
Có lẽ đám người kia tìm một địa phương tạm thời trong thời gian chờ sửa chữa lại phòng thí nghiệm dưới mặt đất…
Thời Sênh nhìn cái hố to kia, cũng phải sâu tới 10m đi? Dù có đào sâu xuống dưới đi chăng nữa thì vụ nổ mạnh trên này cũng đủ khiến bên dưới sụp đổ rồi.
“Người của đội thủ thành tới.” Trong đám người đột nhiên có tiếng kêu to. Đám người hơi xôn xao lùi về phía sau, hình như rất sợ những người kia.
Bên trong đám người, một chiếc xe dừng lại, một nhóm nam nữ ăn mặc trang phục thống nhất xuống khỏi xe.
Đội thủ thành được thành lập sau khi có thành phố giáp ranh, nói là bảo vệ bọn họ, nhưng trên thực tế là càng có lý do để tìm những người vô dụng hoặc tàn tật đưa đi làm thức ăn cho đám dị chủng.
Đúng thế, vì phòng ngừa dị chủng bắt giết con người bừa bãi, mỗi tháng, đội thủ thành sẽ cho đám dị chủng thức ăn.
Người trong thành phố giáp ranh coi những người đó là thức ăn để nuôi dị chủng.
Mà một khi có dị chủng xuất hiện trong thế giới loài người, chúng cũng sẽ bị người của đội thủ thành đuổi giết.
Dù sao, tổng kết lại một câu, đội thủ thành không phải thứ gì tốt đẹp, cư dân bình thường đều rất sợ những người này. Bọn họ sống hay chết đều do những kẻ này nắm giữ.
Ban đầu, thành phố giáp ranh chính là một khu vực săn bắn quy mô lớn, dị chủng là thợ săn, loài người là con mồi.
Theo thời gian, đám con mồi không muốn làm con mồi nữa nên mới bắt đầu cân nhắc làm sao để không phải làm con mồi nữa, vì thế nhóm chó săn bắt đầu được hình thành.
Loài người lại phân rã làm hai nhánh, con mồi và chó săn.
Cường giả đứng trên, kẻ yếu bị giẫm đạp dưới chân.
Kẻ biết tiến hóa thì sống, kẻ thụt lùi sẽ chết.
Ở thành phố giáp ranh gần như không có đêm tối, bởi vì dù trời có tối thì ánh sáng từ căn cứ bên trên chiếu xuống cũng sẽ khiến cho nơi này sáng chẳng khác nào ban ngày.
Cuộc sống ở đây rất buồn tẻ, nếu không làm việc theo khu vực phân công thì chính là ở nhà sinh con.
Nhưng con người vẫn luôn tìm được thú vui trong đau khổ.
Ở khu số 7 có một con phố ngầm.
Nguyên bản, khu số 7 từng là một thành thị, phố ngầm này trước đây là phố mua sắm. Có một nhóm người tiến vào chiếm lấy khu phố này, lúc đầu là vì tránh sự đuổi bắt của dị chủng, sau đó dần dần phát triển nơi này thành một khu chợ đêm.
Bên trong có sòng bạc, có quán bar, thậm chí Karaoke cũng có, nhưng vì thiết bị khá cũ rồi nên chỉ cần gào lên là phòng bên cạnh của bên cạnh cũng có thể nghe thấy, còn có các loại âm thanh kỳ quái khác nữa.
Lúc này, trong một phòng riêng tối tăm, mấy người đàn ông hoặc quỳ, hoặc nằm trên đất, ngồi trước mặt bọn họ là một thiếu nữ.
Sắc mặt thiếu nữ hơi tái, đầu óc rối bù bị cô buộc thành một cái đuôi ngựa.
Cô mặc một bộ đồ rộng rãi, vắt chân ngồi như một tên du thủ du thực.
Thiếu nữ này đột nhiên đánh vào đây, bọn họ người đông nhưng lại chẳng làm gì nổi người ta.
“Bà trẻ, cô muốn thế nào đây?” Một người đàn ông đầu trọc cẩn thận hỏi.
Thiếu nữ rung chân: “Mượn nơi này của các anh ở một hồi, có ý kiến gì không?”
Mấy người đàn ông sửng sốt.
Người đàn ông đầu trọc phản ứng lại nhanh nhất, “Ngài ở đi, ngài cứ việc ở đây, muốn ở bao lâu cũng được.”
Bọn họ không đánh lại cô ta, không cho cô ta ở đây thì biết làm sao chứ?