Boss Là Nữ Phụ

Chương 1412 : Thành phố giáp ranh (8)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Trong phòng thí nghiệm vô cùng hỗn loạn, nhưng bọn họ chờ nửa ngày cũng không thấy dị chủng ghê tởm nào xuất hiện, chỉ thấy một cô gái.



Cô gái trẻ đó kéo một thanh kiếm bước ra từ chỗ ngoặt.



Sắc mặt cô bình thường, không còn tái nhợt nữa, mi thanh mục tú, khóe miệng ẩn giấu nụ cười. Tóc được buộc thành một cái đuôi ngựa rất tùy ý, đong đưa sau lưng theo từng bước đi của cô. Cả người cô nhìn tràn đầy sức sống, tựa như một thiếu nữ bình thường, nhưng mà nhìn thấy một người như thế này ở thành phố giáp ranh lại là điều vô cùng quỷ dị.



Người sinh hoạt ở nơi này chỉ có tuyệt vọng và tuyệt vọng.



Thiết kiếm kéo lê trên đất tạo ra âm thanh chói tai. Thực nghiệm thể bốn phía bắt đầu an tĩnh lại, sôi nổi nhìn về phía cô, đáy mắt lưu động ánh sáng tham lam nhưng lại tràn ngập kiêng kỵ, không dám tiến lên.



Toàn bộ phòng thí nghiệm an tĩnh một cách quỷ dị.



Lý Kỳ không ngờ mình đang lùng bắt người này ở khắp nơi, còn người ta lại thình lình xuất hiện ngay trước mặt. Nhưng hắn chẳng hề vui vẻ chút nào, chuyện lần trước vẫn còn khắc sâu trong ký ức của hắn.



“Tiến sĩ Kỳ, mệnh lớn quá nha!” Thời Sênh phá vỡ yên tĩnh, cười nhìn Lý Kỳ với ánh mắt đăm đăm, “Cũng không biết lần này mạng có còn lớn như thế nữa không?”



Lý Kỳ nghĩ lại những gì đã nếm trải lần trước mà không khỏi tê dại cả da đầu. Đêm nào ngủ hắn cũng nằm mơ thấy cảnh tượng ngày hôm đó.



Thời Sênh nhướng mày, “Sao không nói gì? Nhìn thấy tôi không cao hứng sao?”



Lý Kỳ: “…” Cao hứng cái búa á!



Lúc không bắt được cô thì chỉ có ý nghĩ muốn bắt người về, nhưng giờ cô xuất hiện ở trước mắt lại chỉ muốn cô mau chóng biến đi.



“Không nói di ngôn thì tôi ra tay đây.”



“Chờ đã!” Một tiếng quát lớn vang lên, hắn hơi đảo mắt rồi vội vàng nói: “Khương Đàn, dị năng của cô còn chưa dùng được đúng không? Cô không muốn biết tại sao ư?”



“Không muốn.” Thứ đó cũng chẳng có tác dụng gì với cô. Nơi này có linh khí, cô có thể trực tiếp tu luyện linh lực, cần gì dị năng chứ.



Lý Kỳ nghẹn họng, đổi cách nói khác, “Cô không lo lắng cho thân thể của mình sao?



“Không lo lắng.” Không phải thân thể của tôi, lo lắng làm quái gì.



Lý Kỳ: “…”



Hôm nay không có cách nào tâm sự rồi.



“Được rồi, tới chịu chết đi!” Thời Sênh vung kiếm, “Ai tới trước?”




Thời Sênh lấy máy tính bảng ra, tên của Mộ Bạch vẫn là màu xám, hắn không online…



“Tôi không online đâu, cô không cần kiểm tra làm gì, đây chỉ là bóp méo số liệu một chút thôi. Cô tưởng tôi là ngốc sao mà xuất hiện! Ha ha ha!!”



Người trên màn hình chống nạnh cười rũ rượi.



Hình người đó cười xong liền biến mất, màn hình lập tức tối đen.



Mẹ cái tên thiểu năng trí tuệ này!



Biết ngay là chỉ biết trốn tránh, hèn nhát.



Thời Sênh ném máy tính ra, cười âm hiểm. Mộ Bạch, anh cứ cười đi!



Tư liệu trong notebook chắc chắn đã bị Mộ Bạch tiêu hủy, cô không đi theo phương hướng này nữa. Mộ Bạch tiêu hủy tư liệu chỉ có một mục đích là ghê tởm cô mà thôi.



Tên thiểu năng trí tuệ này thật là…



Ghê tởm đến nỗi một lời cũng khó nói hết.



Thời Sênh rời khỏi văn phòng, lúc đi ngang qua những căn phòng kính đều tiện tay đập vỡ, thực nghiệm thể bên trong muốn xông lên, nhưng Thời Sênh quay người lại thì bọn họ lại lùi về sau.



Những thực nghiệm thể này nhìn thấy cô thì mắt sáng lên như nhìn thấy đồ ăn ngon, nhưng bọn họ cũng sợ hãi cô.



Thật là mâu thuẫn!



Thời Sênh phá hết những căn phòng kính. Đến khi cô rời đi xa rồi, đám thực nghiệm thể mất đi lý trí mới dần dần khôi phục lại thần trí, mê man nhìn xung quanh.



Trên đất đầy mảnh thủy tinh vỡ, đèn trên đỉnh đầu không ngừng nhấp nháy, mà gã tiến sĩ không ngừng tiến hành thực nghiệm trên người họ thì nằm giữa hành lang, dưới thân đầy máu tươi.



Đã chết?



Tuy Lý Kỳ đã chết nhưng nhóm người này vì hận hắn thấu xương nên vẫn tiến hành việc hành hạ xác chết cực kỳ tàn ác.



Phát tiết xong, đám người này mới chạy ra ngoài.



Ở nơi không thấy ánh mặt trời này lâu như thế, giờ rốt cuộc cũng có thể đi rồi.