Boss Là Nữ Phụ

Chương 1413 : Thành phố giáp ranh (9)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Tòa nhà hành chính khu dân cư số 7.



Đội quân dị chủng bao vây lấy tòa nhà hành chính, đám người bị nhốt trong tòa nhà đều nhìn qua cửa sổ ra bên ngoài, thần kinh căng chặt.



“Đừng sợ, chờ bọn hắn gom đủ số lượng rồi sẽ rời đi thôi.”



“Đã lâu như thế rồi còn chưa gom đủ, những kẻ bên ngoài giơ tay tóm một cái là một đống, sao lại lâu như thế chứ?”



“Tôi muốn về nhà…”



Đủ loại âm thanh oán giận vang lên. Bọn họ đã bị đám dị chủng bao vây thời gian dài như thế. Cả ngày bọn họ vốn chỉ biết quanh quẩn trong văn phòng, có khi nào tiếp xúc với dị chủng gần như thế chứ?



Dị chủng khác nhau thì trên người sẽ chứa virus khác nhau. Đặc biệt ghê tởm hơn, chúng sẽ nhân lúc con người không chú ý biến mà con người thành vật chứa nuôi dưỡng đời sau của chúng.



“Reng reng reng reng…”



“Reng reng reng…”



Điện thoại trong phòng đột nhiên đổ chuông ầm ĩ. Người ngồi trên ghế tiếp máy, nhưng bên kia điện thoại chỉ vang lên âm thanh kêu cứu và tiếng hét chói tai.



Liên tiếp điện thoại đánh tới, một hồi lâu mới nghe được hết những lời tường thuật đứt quãng qua điện thoại.



Có loài người đang tấn công đồng loại của mình.



Đúng thế, con người tấn công con người, không phải dị chủng.



Bọn họ bất chấp dị chủng bên ngoài, vội vàng báo tin tức này về cho cấp trên.



Khu số 7 là khu vực trung tâm, người có quyền hành cao nhất ở đây là quan chấp hành Tống Nguyên Thanh.



Nếu thành phố giáp ranh là một quốc gia thì Tống Nguyên Thanh chính là chủ tịch nước, không đúng, là hoàng đế!
“Đừng kéo chân sau, chết sẽ không ai quan tâm cô đâu.” Hướng Quỳ trừng mắt với Vân Đóa vẻ bất thiện rồi nhảy xuống xe.



Hall vỗ vỗ bả vai Vân Đóa, ưỡn ngực cam đoan: “Vân Đóa, đừng để ý cô ta, anh sẽ bảo vệ em.”



Vân Đóa cười, hai má lúm đồng tiền hiện lên nhìn vô cùng đáng yêu. Sắc mặt Hall hơi đỏ, vội vàng đẩy cửa xe xuống trước.



Bốn người đi ngược đoàn người tiến về khu vực trung tâm của cuộc tấn công. Vân Đóa mới thức tỉnh dị năng chưa được bao lâu, tuy rằng đã từng giết dị chủng nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tràng cảnh máu me thế này.



Thi thể đầy đất, khắp nơi là cánh tay, cẳng chân rời ra, máu nhuộm toàn bộ mặt đất khu vực này thành màu đỏ.



Ở một nơi xa hơn, có một người đàn ông cả người đầy máu đang tấn công con người.



Người đàn ông trung niên không cho bọn họ tiến lên ngay mà quan sát trong chốc lát.



“Chú Cổ, dị năng của hắn là gì thế?” Hall hỏi người đàn ông trung niên.



“Hẳn là… loại sức mạnh.” Chú Cổ chần chừ một chút mới trả lời, thực nghiệm thể này có thể tay không xé rách cơ thể người, “Cháu và Hướng Quỳ qua bên kia, chú và Vân Đóa sẽ đánh bọc từ bên này. Người xung quanh khá nhiều, các cháu cẩn thận đấy.”



Hall gật đầu, Hướng Quỳ chỉ trừng mắt nhìn Vân Đóa rồi không nói gì thêm, dẫn đầu đi sang bên kia.



Chú Cổ quan sát không sai, bọn họ vừa ra tay liền biết đây là dị năng giả loại sức mạnh. Dị năng giả loại này ngoại trừ có sức mạnh rất lớn thì cũng không dễ dàng chết đi, khả năng khôi phục cực kỳ nhanh.



Cho nên, dị năng giả sức mạnh không dễ đối phó một chút nào.



Lần đầu tiên Vân Đóa đối phó với con người nên vẫn hơi sợ sệt, mấy lần suýt bị thực nghiệm thể kia làm bị thương. Cả Hall và chú Cổ đều chắn đòn thay cô ta một lần.



“Đừng để hắn chạy về phía đó, Vân Đóa, ngăn hắn lại.” Hall hét lên với Vân Đóa.



Vân Đóa lập tức thúc giục dị năng, không khí xung quanh bắt đầu đọng lại, tốc độ của thực nghiệm thể chậm hơn hẳn. Chú Cổ từ bên cạnh nhảy ra ôm chặt lấy thực nghiệm thể, quật hắn ngã xuống đất.