Boss Là Nữ Phụ

Chương 1423 : Thành phố giáp ranh (19)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Sau khi Thời Sênh rời đi không bao lâu thì Hướng Quỳ gặp được đội ngũ của Quý Tu, Vân Đóa cũng ở trong nhóm đó.



Hướng Quỳ không thích Vân Đóa nên Vân Đóa cũng chẳng tự làm mình mất mặt, bận rộn băng bó cho một dị năng giả khác. Những đội viên khác thì băng bó cho Hướng Quỳ.



Quý Tu đứng nhìn mặt đất đầy xác dị chủng.



“Hướng Quỳ, đám dị chủng này là do ai giết thế?” Hắn là đội trưởng nên rất rõ ràng về năng lực của Hướng Quỳ.



Đầu Hướng Quỳ đầy mồ hôi lạnh, cắn răng chờ người ta băng bó cho mình xong mới thở phào một hơi, “Khương Đàn.”



Tay Vân Đóa run lên, suýt chút nữa làm rơi cả thuốc. Cô ta nhìn về phía Hướng Quỳ.



Khương Đàn…



Lại là cô.



Quý Tu nhíu mày: “Cô ta đi về phía bên kia sao?”



Lúc ở căn cứ, hắn không nhìn thấy cô ta, nhưng hắn biết cô ta đã làm những gì ở đó.



Ở địa bàn của dị chủng mà cô ta vẫn kiêu ngạo như thế, đám dị chủng còn chẳng dám làm gì, có thể thấy được năng lực của cô ta mạnh như thế nào.



Lần này trở về từ căn cứ, hắn cũng đã tìm hiểu được một vài việc.



Ví dụ như dị năng của bọn họ từ đâu mà có.



Ví dụ như Khương Đàn…



Tống Nguyên Thanh yêu cầu hắn xác định xem Khương Đàn đã chết hay chưa. Nếu vẫn còn sống thì phải tìm mọi cách giết chết cô ta, nếu không những dị năng giả như họ sẽ bị nguy hiểm.



Hướng Quỳ chỉ về một phía, “Cô ta dẫn mấy người thường đi về phía đó.”



“Người thường? Chắc chắn không?”



Hướng Quỳ gật đầu xác nhận, “Là người thường, toàn bộ quá trình bọn họ không hề làm gì, chỉ có một mình Khương Đàn ra tay.”



Dị năng giả luôn cảm nhận được dị năng giả khác, vì thế cô ta có thể xác định mấy người đó toàn là người thường.



Quý Tu phân phó những đội viên khác, “Các cậu đưa họ về trước đi.”



Vân Đóa lập tức đứng dậy: “Anh thì sao?”




Vất vả lắm mới tới được nơi cần đến thì lại thấy một đám dị chủng đột nhiên nhảy ra, trước mặt, sau lưng, dưới đất, trên trời, đông nghìn nghịt.



Tư thế kia như đang chờ cô tới vậy.



Mà chúng nó đúng là đang chờ cô thật.



Hoàng được hai dị chủng khiêng ra, vẫn là bộ dáng trắng trẻo mũm mĩm kia, nhưng trên gương mặt chỉ có vẻ âm trầm làm người ta rất không thoải mái.



“Cô Khương Đàn, chờ cô lâu rồi.”



Thời Sênh lười không thèm để ý tới hắn: “Gọi Mộ Bạch ra đây.”



“Mộ Bạch?” Hoàng đần mặt ra, đây là ai chứ? Quan tâm tên đó là ai làm gì, giờ hắn chỉ muốn nói chuyện của hắn, “Cô Khương Đàn, cô hủy căn cứ của tôi, chẳng lẽ không nên cho tôi một lời giải thích sao?”



“Nếu không cậu cho rằng tôi lên đó làm gì hả? Tưởng tôi lên làm khách của cậu thật đấy à? Ngu thế!”



Sắc mặt Hoàng khẽ biến.



“Cô Khương Đàn, dù cô dùng cách nào hủy đi căn cứ của tôi thì giờ cô đang bị tất cả tinh anh của chúng tôi bao vây rồi. Cô cho rằng mình có thể chạy trốn sao?”



Mặt Thời Sênh đầy kiêu ngạo: “Cậu có kéo cả tộc tới thì tôi cũng chẳng sợ cậu.”



“Thật sao?” Hoàng đột nhiên hỏi như đã định liệu từ trước.



Thời Sênh nhíu mày, tên thiểu năng trí tuệ Mộ Bạch kia lại cho nó thứ gì rồi?



[Mục tiêu còn cách 500m…] Âm thanh non nớt vang lên bên tai Thời Sênh.



Cô ngoảnh lại nhìn đám dị chủng phía sau.



[Mục tiêu còn cách 400m…]



[Mục tiêu còn cách 300m…]



Dị chủng quá nhiều, hơn nữa đều rất cao, nếu có một người thấp bé di chuyển ở trong đó thì cô rất khó phát hiện.



Nhưng vào lúc này, dị chủng lại nhanh chóng vây Thời Sênh lại.



Đám người Liễu Thư dựa lưng vào nhau, đây là lần đầu tiên họ bị nhiều dị chủng vây quanh như thế, không sợ hãi là nói dối.