Boss Là Nữ Phụ
Chương 1424 : Thành phố giáp ranh (20)
Ngày đăng: 18:39 01/05/20
Tập kích nổ mạnh do dị chủng tự sát xảy ra quá đột ngột, suýt chút nữa Thời Sênh đã không phản ứng kịp.
Vô số dị chủng nhào về phía Thời Sênh rồi đồng thời tự nổ.
Nói thật, không thể nào chơi nổi nữa rồi.
Mẹ nó, mi chỉ toàn chơi tự sát thế này là có ý gì hả? Không thấy mất mặt à?
Còn kéo một đội ngũ hy sinh lớn như thế này nữa.
[Mục tiêu còn cách 100m, tới phạm vi có thể phong tỏa, có khởi động phong tỏa không?]
Thời Sênh dùng kiếm gạt một đám dị chủng ra, lập tức hạ lệnh, “Phong tỏa.”
[Phong tỏa thành công.]
Lấy Thời Sênh làm trung tâm, mặt đất bị bao trùm bởi một quang cảnh khác, xung quanh như có ánh sáng xẹt qua, dị chủng và kiến trúc xung quanh đều không thấy, chỉ còn một mảnh hư không xám xịt.
Thời Sênh lơ lửng trong hư không, đối diện với cô là một người đàn ông anh tuấn, không phải Elas thì còn là ai.
Đương nhiên, giờ hắn không còn là Elas nữa mà là Mộ Bạch.
Mộ Bạch nhướng mày, có vẻ kinh ngạc: “Chừng nào thì cô đã bắt đầu thiết lập bố cục?”
Thời Sênh bình tĩnh đáp: “Lần tôi giết anh.”
Mộ Bạch nghĩ lại, cô chỉ giết hắn có một lần, nhưng lần đó lại không tạo thành thương tổn gì cho hắn.
Mộ Bạch nghiến răng: “Đê tiện.”
Thời Sênh cười lạnh: “Tám lạng nửa cân thôi, giờ anh chỉ còn một lựa chọn, hoặc nói cho tôi biết tất cả những chuyện xảy ra, hoặc vĩnh viễn ở lại đây.”
Mộ Bạch cố gắng duy trì nụ cười trên mặt, “Cô cho rằng át chủ bài của tôi đã dùng hết rồi sao?”
Muốn bóp chết cô ta, bóp chết cô ta, bóp chết cô ta.
Thời Sênh cười âm hiểm: “Vậy anh cảm thấy tôi còn át chủ bài nào không?”
Mộ Bạch: “…”
Cô ta đương nhiên sẽ còn rồi.
Thiết kiếm dội xuống đồng thời với lời cô nói, chém xẹt qua tai hắn, một cỗ khí lạnh lập tức lan tràn khắp cơ thể. Lúc thiết kiếm xoay ngược lại, Mộ Bạch hoàn hồn, khó khăn lắm mới dùng huyết kiếm để ngăn thiết kiếm lại.
Hai thanh kiếm chạm vào nhau tạo ra hoa lửa chói mắt.
Ký hiệu quanh huyết kiếm không ngừng gia tăng, lúc hợp với thiết kiếm như quấn lên cả thân nó.
Thời Sênh lập tức rụt kiếm về, nhấc chân đá về phía Mộ Bạch. Mộ Bạch lộn nhào một cái tránh được đòn đá của cô.
Trong miệng hắn niệm mấy chú ngữ kỳ quái, huyết kiếm đột nhiên biến thành hai thanh kiếm, sau đó là ba…
“Thế mà anh lại học được cả Thiên Sơn Trọng Ảnh.”
Mộ gia giỏi về chú thuật, Thiên Sơn Trọng Ảnh được coi là chiêu bài của Mộ gia. Một chiêu này có thể phân tách bất kỳ đồ vật nào không phải cơ thể sống, uy lực và chất lượng giống hệt bản thể.
Ngẫm lại, bạn có một tàu chiến hạm, nhưng người ta lại có thể biến ra thành hai cái, ba cái, thậm chí còn nhiều hơn, thế thì còn đánh kiểu gì được?
Thực lực càng mạnh thì số lượng có thể biến ra càng nhiều,
Khuyết điểm duy nhất chính là có hạn chế thời gian, cho nên một chiêu này khi sử dụng phải đánh nhanh thắng nhanh mới được.
Dù là chiêu thức gì thì cũng có hạn chế và cái giá tương đồng, một chính một tà, tương sinh tương khắc, đây là pháp tắc của thế gian này.
Một chiêu này tuy vô cùng lợi hại nhưng người của Mộ gia lại không phải ai cũng học được, một là cần thiên phú, hai là người bình thường của Mộ gia cũng không thể học.
Mộ Bạch duỗi tay, bốn thanh kiếm giống nhau như đúc quay quanh hắn. Hắn hơi mỉm cười: “Học trộm, vẫn kém Thiên Sơn Trọng Ảnh chính tông của Mộ gia.”
Mộ Bạch không muốn lãng phí thời gian, nhanh chóng chỉ huy huyết kiếm tấn công Thời Sênh.
Thời Sênh chỉ né tránh cứ không tấn công, phương pháp hóa giải của Thiên Sơn Trọng Ảnh chỉ có một, đó là giết chết người thi pháp.
Cô cố gắng tới gần Mộ Bạch nhưng đám huyết kiếm đã bảo vệ hắn kín mít.
Thời Sênh lui lại một khoảng, thiết kiếm nhanh chóng chuyển động trên hư không, những đóa hoa do mũi kiếm sinh ra nhanh chóng hội tụ thành một hình vuông.
Bên trong hình vuông lại bắt đầu sinh ra vô số đóa hoa khác.
Thời Sênh rút thiết kiếm ra, đột nhiên đâm vào giữa hình vuông, những đóa hoa ở trong điên cuồng trào ra như thủy triều, bắn thẳng về phía Mộ Bạch.
Biểu tình của Mộ Bạch biến đổi, thu bốn thanh kiếm về che chắn ngay trước người.