Boss Là Nữ Phụ

Chương 1425 : Thành phố giáp ranh (21)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Mỗi đóa hoa đều trở thành vũ khí sắc bén, tùy thời có thể lấy mạng người.



Đóa hoa đánh lên thân huyết kiếm chắn trước người hắn rồi nổ tung, những ánh sáng màu đỏ tán loạn trước mắt hắn.



Kiếm phân liệt ra tuy rằng sức mạnh và chất lượng giống bản thể nhưng dù sao cũng là phân liệt, theo thời gian, lực lượng sẽ dần yếu đi.



Cô không muốn bị tấn công nên lập tức tung đại chiêu. Hắn không thể không thu kiếm về phòng thủ.



A a a a, nữ nhân đáng giận này, hắn muốn giết cô ta!



“Mộ Bạch.”



Âm thanh như u linh vang lên sau lưng hắn. Mộ Bạch kinh hãi, cuối cùng mới nhớ ra, ở trong này, cô ta là chúa tể…



Mộ Bạch từ bỏ chống cự, thu lại huyết kiếm, vô số bông hoa đập vào mặt hắn, vừa lạnh vừa rát, nhưng lại chẳng hề có lực công kích gì.



Chờ những đóa hoa tan đi rồi, Mộ Bạch mới nhìn về phía người đứng ở sau lưng mình. Hắn hít sâu một hơi rồi nở nụ cười ưu nhã, nói: “Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc, tôi thua.”



Dù thua thì cũng phải duy trì nụ cười, duy trì sự ưu nhã.



Thời Sênh nghiêng đầu, không do dự xuyên kiếm vào trong người hắn.



[Kiểm tra được sự xâm nhập khác thường, chủ nhân hãy cẩn thận.] Âm thanh gần như vang lên cùng lúc.



Bóng tối trên đỉnh đầu đột nhiên bị đánh vỡ, vô số ánh sáng hội tụ lại, cảnh sắc cũng khôi phục trở lại thành đống đổ nát kia, khắp nơi đều là xác dị chủng.



Thời Sênh nhìn về phía Mộ Bạch, hắn đã chết.



Thời Sênh túm lấy đám người Liễu Thư ném lên thiết kiếm, nhanh chóng bay lên rồi ném xuống mấy quả cầu năng lượng một cách vui vẻ.



Thời Sênh nhìn chằm chằm xuống bên dưới, “Kết quả?”



[Rất xin lỗi chủ nhân.]



Thời Sênh phát điên, ngay cả Mộ Bạch cũng có người giúp, tại sao cô lại không có? Tại sao chứ?



[Chủ nhân, em nghi ngờ không phải người làm.]
Mấy con dị chủng đã phá vỡ cửa sắt, tiến vào qua căn phòng cũ nát, thân thể của bọn chúng cao lớn khiến cho không gian như co lại.



Dị chủng gầm nhẹ một tiếng, giương nanh múa vuốt tấn công về phía con người.



“Chạy!”



Thực nghiệm thể số 22 hét lên, đánh vỡ cửa sổ bên cạnh để những người khác đi theo đường này xuống.



Tôn chỉ của bọn họ là chạy, không cần lãng phí dị năng.



Cho nên khi đám người Quý Tu còn đang bận đối phó với đám dị chủng thì thực nghiệm thể số 22 đã dẫn người chạy đi.



Dị chủng đứng khắp căn phòng, bọn người Quý Tu muốn chạy cũng không kịp, chỉ có thể tiếp tục chiến đấu. Dị năng của Hướng Quỳ càng dùng càng nhuần nhuyễn, liên tục đè ép không khí làm đầu dị chủng nổ tung.



Người đàn ông bên cạnh cô ta lại lợi dụng bùn đất chế tạo ra những bức tường đất, ngăn cản dị chủng tới gần, phối hợp của hai người họ vô cùng ăn ý.



Dị năng của Quý Tu hệ lôi, thuộc về kỹ năng quần công.



Kỹ năng của Vân Đóa là có thể làm chậm thời gian, khiến cho hành động của dị chủng chậm lại, cũng thuộc kỹ năng quần công.



Hai người phối hợp với nhau nhanh chóng tạo ra được một khoảng trống, những người khác lập tức dựa sát vào họ, tạo thành một vòng tròn.



“Từ bên kia lao ra ngoài.” Quý Tu chỉ vào cửa sổ mà thực nghiệm thể số 22 đã đánh vỡ.



Mọi người không có ý kiến gì. Nhiều dị chủng như thế, một khi dị năng của bọn họ bị hao tổn hết thì lúc đó muốn chạy còn khó hơn lên trời.



Quý Tu và Vân Đóa liên thủ tạo một con đường đi về phía cửa sổ rồi để những người khác đi trước, bọn họ theo sau.



“Đội trưởng, không được, bên dưới cũng toàn là dị chủng.”



“Những người đó đâu?” Quý Tu nhíu mày.



“Bị vây bên dưới.”



Nhóm người của thực nghiệm thể số 22 đang bị dị chủng vây lại, bên dưới chỗ nào cũng thấy dị chủng khiến cho da đầu tê dại.