Boss Là Nữ Phụ

Chương 1426 : Thành phố giáp ranh (22)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Khi Thời Sênh gặp được nhóm người này thì dị chủng đã xử lý được mấy người trong nhóm rồi.



Trên người thực nghiệm thể số 22 đầy thương tích, hắn sắp không thể chống chọi được nữa. Sau đó hắn liền nhìn thấy Thời Sênh như từ trên trời giáng xuống.



Dị chủng nhìn thấy cô như nhìn thấy quỷ, từ bỏ đồ ăn, tản ra nhanh như chớp.



Trong khoảng thời gian này, dị chủng gặp phải cô đều có thái độ như vậy.



Thời Sênh cân nhắc rồi rút ra kết luận, Hoàng của chúng nó nổ chết ở trước mặt cô, khả năng trước đó tên Hoàng này đã ra mệnh lệnh gì đó cho chúng.



Dị chủng là một chủng tộc rất thần kỳ, có thể dùng sóng điện não để giao tiếp, ừm, chính là nói chuyện bằng tinh thần lực.



Thực nghiệm thể số 22 lảo đảo đi về phía cô, không hiểu tại sao nhiệt huyết lại sôi trào lên, giọng như phát run, “Cô Khương Đàn.”



Trong lúc thực nghiệm thể số 22 đi lại gần, Thời Sênh có thể cảm giác được một tia liên hệ lúc có lúc không.



Không chỉ là thực nghiệm thể số 22, còn có vài sự liên hệ khác…



WTF? Tình huống này là gì?



Cô còn có thể điều khiển dị năng giả sao? Vậy cô muốn họ chết thì thế nào?



Thực nghiệm thể số 22 và đám dị năng giả sau lưng hắn đột nhiên quỳ xuống, sắc mặt ai nấy đều thống khổ như đang phải chịu tra tấn gì đó.



Thời Sênh: “…”



Cô chỉ nghĩ thôi mà!



Thật sự nghĩ là có thể giết sao?



[…] Nguyện ước bá chủ thế giới của Ký chủ hình như có thể thực hiện rồi.



“Để xem nào. Nhị Cẩu Tử, ta đã nói sống là phải có hy vọng, không chừng một lúc nào đó có thể thực hiện được thì sao?” Thời Sênh khoe mẽ với Hệ thống.



[…] Ha hả, cô cũng không thể khống chế được toàn bộ loài người trên thế giới này.



Thật muốn vả một cái chết Ký chủ.



Thời Sênh thu lại ý nghĩ, sắc mặt của đám dị năng giả mới giãn ra, nhưng chân tay đã hoàn toàn không còn sức lực gì hết.



Trong nháy mắt vừa rồi, bọn họ cảm giác như có thứ gì đó chọc thẳng qua thịt, xương, vào tận trong tủy của mình, sự đau đớn còn khó chịu hơn cả lúc dị năng bùng nổ.




Vẻ mặt của dị năng giả cũng đần ra, “Tôi không biết… Đột nhiên không thể tự khống chế được.”



“Có chuyện gì?” Quý Tu trầm giọng dò hỏi.



Dị năng giả kia thực mê mang: “Tôi cũng không biết nữa, vừa rồi như có người đột nhiên hạ mệnh lệnh trong đầu tôi, sau đó tôi liền ra tay.”



“Anh nói bậy cái gì thế hả? Ai có thể hạ mệnh lệnh cho anh chứ, anh…” Hướng Quỳ tức giận mắng ầm lên.



Ánh mắt Quý Tu dừng lại trên người Thời Sênh, u ám và thâm thúy.



Cô ta đã nắm giữ được rồi sao?



Qua Tống Nguyên Thanh, hắn biết dị năng của mọi người đều tới từ cô. Trước đây khi tiến hành thực nghiệm lần cuối, có người phát hiện sự khác biệt của cô nên đã nhốt riêng người ra một chỗ.



Sau đó, nghiên cứu cho thấy quả thật cô khác hẳn người khác, cô có năng lực vô cùng đặc biệt.



Sau đó, Lý Kỳ tiếp nhận cô, tiến hành đủ mọi loại thực nghiệm với cô cho đến khi biết rõ ràng phải làm gì mới có thể đạt được năng lực trên người cô thì thôi.



Thuốc tiêm vào người để kích phát dị năng đều là máu của cô hết.



Dị năng của dị năng giả đều tới từ cô.



Cho nên, sau đó Lý Kỳ phát hiện ra cô có thể thành lập liên hệ với dị năng giả khác, thậm chí là khống chế bọn họ.



Trong đầu Quý Tu suy nghĩ rất nhiều lần. Tống Nguyên Thanh nói nếu không bắt được cô thì phải dùng mọi cách giết chết cô, dù trả giá nặng nề như thế nào.



Nếu cô muốn báo thù thì tất cả các dị năng giả đều có thể bị cô điều khiển.



Nhưng mà, hắn có thể giết chết được cô không?



Mà Thời Sênh ngầm giở trò xong lại xoa cằm tự hỏi tại sao điều khiển dị năng giả khác thì được mà nam nữ chính lại không được…



Có một câu bậy bạ không biết có nên nói ra hay không.



Hỏi thăm tổ tông mười tám đời của tác giả.



Kiếm của ông đâu!



Thời Sênh đột nhiên móc kiếm ra bổ về phía Quý Tu và Vân Đóa, dị năng giả xung quanh vốn định hỗ trợ nhưng thân thể lại không khống chế được mà lùi về sau.