Boss Là Nữ Phụ

Chương 1433 : Ác bá của tinh tế (1)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Chúng ta gặp nhau đúng thời điểm.



*



“Nhiệt huyết phủ đầy bụi lại sôi trào



Áo giáp lạnh như băng lại lanh canh



Dùng máu nhuộm đỏ ngân hà, người là chúa tể







Người đạp ánh sáng mà đi



Phá tan đêm đen



Đập vỡ gông xiềng







Người ngược gió mà tới



Phá tan sương mù



Đập vỡ nhà giam







Cầu cho người mãi sáng như biển sao, vinh quang vạn thế, mãi mãi trường tồn



Cầu cho người như ánh trăng sáng ngời, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, lưu danh muôn đời



Cầu cho người như ngàn sao sáng chói, kinh sợ núi sông, đất trời thần phục



…”



Giai điệu quen thuộc vang vọng trong căn phòng màu trắng, bên ngoài có một đám người đứng chắn ở cửa với vẻ mặt nghiêm túc.



Đối diện với bọn họ có không ít người, trong đó có một cô gái rất nổi bật, váy dài tím nhạt bao bọc lấy thân hình yểu điệu, bộ ngực căng tràn không ngừng phập phồng.



“Thật xin lỗi tiểu thư Thời Lam, không có mệnh lệnh của gia chủ, không ai được tiến vào căn phòng này.”



“Cô ta như thế đã bao lâu rồi, các anh còn muốn bảo vệ cô ta tới khi nào? Cứ như thế này mãi, Thời gia phải làm thế nào hả?” Người được gọi là tiểu thư Thời Lam chính là cô gái váy tím kia.



“Tôi muốn hỏi, Trảm Long Vệ các anh là người của Thời Sênh hay là người của Thời gia? Trong mắt các anh còn có nhà họ Thời không hả?” Một thanh niên đứng bên cạnh thiếu nữ váy tím giận dữ quát lên.



Người đàn ông cầm đầu nhìn về phía Thời Lam và gã thanh niên kia, giọng điệu vẫn rất bình tĩnh, “Tiểu thư Thời Lam, không có mệnh lệnh của gia chủ, không một ai được phép tiến vào căn phòng này.”
Gia chủ nhà họ Thời hôn mê ba tháng, được khẳng định sẽ không thể tỉnh dậy nữa, nay lại đột nhiên tỉnh lại.



Tin tức này trong nháy mắt đã truyền khắp tinh cầu, thậm chí toàn bộ tinh hệ U Minh.



Ai cũng nghĩ rằng cô chắc chắn sẽ chết đi, dù không chết thì cả đời này cũng sẽ không dậy được nữa.



Lúc này…



Vị đó lại tỉnh.







Trước yêu cầu kiên quyết của Thập Phương, Thời Sênh đồng ý để bọn họ làm kiểm tra toàn diện thân thể của mình, cuối cùng xác định hết thảy đều bình thường.



Ba tháng hôn mê dường như chỉ là chuyện ngoài ý muốn.



“Sao lại không ngăn chặn tin tức?” Thời Sênh nhìn cư dân mạng đang sôi trào trên Internet, giọng điệu bình thản hỏi Thập Phương.



“Người đầu tiên phát hiện ra gia chủ gặp chuyện không may là thiếu gia Thời Dật. Chúng tôi tới chậm một bước.”



“Thời Dật cũng tham gia vào chuyện này?”



“Thiếu gia Thời Dật đưa ngài tới bệnh viện. Ngài biết đấy, cậu ta là… Vì thế truyền thông luôn nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Việc ngài được cậu ấy đưa tới bệnh viện lập tức rơi vào tai truyền thông. Lúc chúng tôi muốn áp tin tức này xuống thì đã không còn kịp nữa.”



Sau đó, vì không có lệnh của cô nên ngoại trừ cam đoan nơi cô ngủ an toàn ra, bọn họ đều bị hạn chế làm những việc khác.



Thời Sênh nghiêng đầu nhìn Thập Phương, “Anh cảm thấy cậu ta có liên quan tới chuyện này không?”



“Biểu hiện của thiếu gia Thời Dật luôn rất đơn thuần, nhưng mà…” Tại sao vị thiếu gia này không đưa gia chủ tới bệnh viện của Thời gia mà lại cố tình đưa tới đây, mà ở đây vừa vặn lại có rất nhiều truyền thông nữa?



“Đúng thế, Thời Dật đơn thuần, là siêu sao sáng chói nhất ở tinh hệ U Minh của chúng ta.” Thời Sênh dừng một chút, “Đáng tiếc, siêu sao này đã đi tới điểm dừng rồi.”



Trong đáy lòng Thập Phương đã có đáp án, “Thuộc hạ lập tức đi làm.”



Thời Sênh nhìn theo Thập Phương đi ra ngoài.



Thời gia chưa bao giờ thiếu thiếu gia hay tiểu thư, giơ tay tóm một cái cũng được một nắm, nhưng tiểu thư, thiếu gia có thể tiến vào nhà chính Thời gia lại không nhiều.



Thời Dật là một người, Thời Lam cũng là một người.



Cô hôn mê liền ba tháng, vài cái móng vuốt che giấu lâu nay liền thò ra.



Thời Sênh nhìn về phía xa xa.



Ta đã về rồi.