Boss Là Nữ Phụ

Chương 1434 : Ác bá của tinh tế (2)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


“Tin tức mới nhất, vì các lý do cá nhân nên Thời Dật tuyên bố giải nghệ không thời hạn. Bộ phim “Gió lửa” do anh ta đóng vừa mới được chiếu, còn đang nóng hổi, lúc này lại đột nhiên tuyên bố giải nghệ. Một ngày trước, gia chủ nhà họ Thời đột nhiên tỉnh lại, không biết có liên quan gì tới chuyện này không…”



Thời Sênh xem những tin tức trên mạng, trang cá nhân của cô cũng bị fan của Thời Dật chiếm lĩnh.



Mắng chửi đủ các kiểu.



Trang cá nhân của Thời Sênh đã bị spam ngùn ngụt. Fan các nơi nghe tin lập tức hành động, cùng với fan của Thời Dật phất cờ hò reo, đục nước béo cò mắng mỏ Thời Sênh.



Đương nhiên, Thời Sênh cũng có fan não tàn, còn có không ít, vậy nên hai bên liền xé màn đại chiến.



Ngay tại trang cá nhân của cô, dù vây xem cũng có thể xem được một đống vở diễn hay.



“Để tôi gặp gia chủ! Thập Phương, cầu xin anh hãy cho tôi gặp gia chủ.” Một thiếu niên xinh đẹp quỳ gối ở trước một cánh cửa, trên mặt đầy nước mắt, đôi mắt mờ mịt làm cho người ta nhìn cũng thấy đau lòng.



“Thiếu gia Thời Dật, gia chủ vừa tỉnh, cần phải tĩnh dưỡng. Cậu còn tiếp tục làm ồn ào nữa thì đừng trách tôi không khách khí.” Vẻ mặt Thập Phương đầy nghiêm túc, tuyệt nhiên không thay đổi chút nào.



“Thập Phương, cầu xin anh đấy!” Thiếu niên cầm lấy tay Thập Phương, bày ra vẻ mặt làm người ta phải mềm lòng, “Anh hãy cho tôi vào gặp gia chủ một lần thôi, Thập Phương…”



“Cạch!”



Cửa phòng mở ra, Thời Dật ngẩng phắt đầu nhìn lên.



Cô gái đứng ngược sáng, một thân váy dài màu đen, làn váy thêu hoa văn sống động, nhụy hoa màu đỏ, cánh hoa lại là màu trắng trong suốt như tinh linh tùy thời có thể giương cánh bay lên.



Vẻ mặt cô gái lạnh lùng như nữ vương cao cao tại thượng. Cô chậm rãi đi tới, mỗi một bước chân đều như giẫm trên quả tim Thời Dật.



“Gia chủ.” Thời Dật gục đầu xuống, “Em biết mình sai rồi.”



Giọng cô gái nhẹ nhàng, uyển chuyển, lại mang theo vài phần mềm mại như tiếng mèo con, âm cuối lả lướt làm xiêu lòng người, “Sai ở chỗ lúc đó không giết tôi phải không?”



Thời Dật cúi đầu, không dám nói lời nào.



Đúng, hắn sai ở chỗ lúc ấy không giết chết cô.



Nhưng hắn biết, cho dù lúc đó có giết cô, Thập Phương dẫn đầu Trảm Long Vệ cũng sẽ không tha cho hắn, hắn không dám.



Trảm Long Vệ đã sớm không còn là Trảm Long Vệ của Thời gia nữa.



Là Trảm Long Vệ của một mình Thời Sênh.



“Thời Dật.” Cô gái nhẹ giọng gọi hắn.
[Ký chủ, cô trâu bò như thế, sao trên mạng lại không có một chút tin đồn nào về cô vậy?]



“Nói lung tung về ta là sẽ bị tóm vào phòng tối đấy.”



Khoác lác, cô cứ khoác lác đi!



Khẳng định là Ký chủ đã phạm phải cái gì đó.



Thời Sênh cười nhạt không nói, xe bay dừng lại vững vàng, cô mở cửa nhảy xuống.



Đây là một khu dân cư rất cũ, ít nhất là Hệ thống cảm thấy nó rất cũ. So với ngã tư đường đầy ánh sáng thì nó chính là một khu phố xuyên qua thời gian, trở lại thời đại trước Tinh Tế.



Thời Sênh ngựa quen đường cũ, đi xuyên qua ngõ nhỏ, cuối cùng dừng lại ở trước một mặt tường.



Cô trực tiếp gõ lên mặt tường.



Đại khái chờ khoảng một phút, Thời Sênh chuẩn bị lấy kiếm ra thì mặt tường lại uốn éo như mặt hồ gợn sóng, một cánh cửa chậm rãi hiện ra.



Cửa làm từ gỗ đàn, trên cửa có hoa văn cổ xưa.



Thời Sênh đưa tay đẩy cửa, cảnh tượng bên trong làm Hệ thống khiếp sợ, không ngờ lại là một Tứ hợp viện mang phong cách cực kỳ xưa cũ.



Thời Sênh tiến vào sân, cửa biến mất sau lưng, khôi phục lại thành mặt tường.



Trong phút chốc, tựa như đi từ thời đại Tinh Tế trở về viễn cổ.



“Thời Sênh, sao cô còn chưa chết?” Một giọng nói không quá thân mật từ trong phòng truyền ra, có thể nhận ra là giọng của phụ nữ.



Thời Sênh nhìn về phía căn phòng đó, “Đừng không thân thiện như thế.”



“Có việc thì nói, đứng ở ngoài đó nói đi. Tôi không muốn nhìn thấy cô.”



“Cứ làm như tôi muốn nhìn thấy cô lắm đấy.” Thời Sênh trợn trắng mắt, “Giúp tôi tìm một người, những gì cô nợ tôi liền xí xóa. Từ nay về sau đường ai nấy đi, không liên quan gì tới nhau.”



Người phụ nữ kia yên lặng một hồi lâu.



Một hồi lâu sau, giọng cô ta mới truyền ra, “Người nào, đáng giá để cô làm như thế?”



Thời Sênh nở một nụ cười nhẹ, “Vợ của tôi.”