Boss Là Nữ Phụ
Chương 1443 : Ác bá của tinh tế (11)
Ngày đăng: 18:39 01/05/20
Cát Na đã từng nghĩ, dù không thể chống đỡ được hết quá trình thì cũng có thể chống đỡ được nửa thời gian đối mặt với Thời Sênh. Ai ngờ còn chưa bắt đầu mà cô ta đã thua.
Cô ta chỉ có một đứa em gái này, cô tự nhận mình đã giấu rất kỹ, không ngờ vẫn bị tìm ra.
“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, lý luận kiểu này cô đừng tin tưởng.” Thời Sênh tắt màn hình thực tế ảo, đi tới sofa ngồi xuống, “Ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Trước khi cô hỏi tôi, tôi có một vấn đề muốn hỏi cô.”
“Thần Hành muốn tra ra cuộc đời của ai đó là quá dễ dàng.” Thời Sênh tự rót cho mình một chén nước, không đợi cô ta hỏi đã tự trả lời, “Thời đại này, giấu một người rất khó.”
Khóe miệng Cát Na giật giật, thật rất muốn hỏi Thần Hành là ai mà lại dám dùng tên như thế.
Cô ta đi tới đối diện với Thời Sênh và ngồi xuống: “Thời gia chủ, cô quả nhiên lợi hại.”
“Cảm ơn đã khen.” Thời Sênh nhếch môi đi thẳng vào vấn đề, “Vậy chúng ta nói vấn đề chính đi, Cục Quản lý Thời không của các người muốn làm gì?”
“Yêu cầu cụ thể Cục trưởng sẽ nói với cô, tôi chỉ chịu trách nhiệm chuyển lời.” Cát Na hít sâu một hơi, “Chúng tôi có thể giao Phượng Từ cho cô, nhưng tiền đề là cô phải đồng ý hợp tác với chúng tôi.”
Thời Sênh liếc nhìn cô ta, “Tôi muốn cướp ai đó cũng chẳng phải chuyện gì khó đâu.”
“Đúng là không phải rất khó, nhưng mà Thời gia chủ, nếu cô không hợp tác với chúng tôi, Phượng Từ lập tức có thể bị chuyển tới bất kỳ thời không nào. Dù cô có năng lực xuyên qua các thế giới song song thì muốn tìm hắn cũng không dễ dàng.”
Đã nói tới mức này, Cát Na cũng không giấu giếm nữa: “Cô có nhớ căn phòng nhốt hắn không? Đó là một từ trường truyền tống, trên người tôi có thiết bị nghe lén, dù cô có giết tôi hay nhốt tôi, hoặc cho người chuẩn bị cứu hắn thì hắn sẽ lập tức được truyền tống đi nơi khác.”
Biểu tình của Thời Sênh vẫn rất bình thản: “Sao cô có thể khẳng định tôi sẽ vì hắn mà đồng ý với yêu cầu của các cô?”
“Chúng tôi không chắc.” Hơi thở của Cát Na hơi nặng nề, “Chúng tôi đang đánh cược.”
Cát Na nhìn thiếu nữ quá mức bình tĩnh ở đối diện, không đoán nổi suy nghĩ lúc này của cô.
Khó trách, Cục trưởng nói cô ta rất khó đối phó.
Với tư thế bình tĩnh này, dù bọn họ đã có dự đoán nhưng vẫn bị dọa không nhẹ.
Một chiếc xe bay bình thường dừng ở trước cửa khách sạn. Người hầu bên ngoài còn chưa tiến lên thì Trảm Long Vệ đã hùng hổ ào ra từ đại sảnh, đi thẳng về phía chiếc xe bay kia.
Người hầu chần chừ một chút rồi quyết định từ bỏ.
Buồn cười, bọn họ là Trảm Long Vệ đó!
Cửa xe bay mở ra, một người đàn ông bước ra, mái tóc vàng kim của hắn sáng lên dưới ánh nắng mặt trời.
Người này tuổi còn trẻ, bộ dáng anh tuấn, soái khí, khóe miệng nở một nụ cười cà lơ phất phơ, nhìn hoàn toàn không giống người đứng đắn gì.
Hắn nhìn về phía Trảm Long Vệ ở trước mặt, nhiệt tình giang hai tay ra định ôm hắn, “Thập Phương, đã lâu không gặp.”
Thập Phương lạnh nhạt tránh đi, “Ngài Cesar, chúng ta không thân.”
Cesar thở dài: “Thập Phương, cậu vẫn giận tôi đấy à?”
“Không dám.” Thập Phương lùi về sau một bước, ý bảo Cesar đi trước, “Tốt nhất ngài Cesar nên ngẫm xem nên giải thích với gia chủ thế nào đi.”
“Thập Phương, chút nữa nếu cô ấy ra tay đánh người thì cậu phải ngăn cô ấy lại đấy nhé!” Cesar làm mặt quỷ với Thập Phương.
Thập Phương tiếp tục từ chối lạnh nhạt, “Không dám.”
Cesar: “…”
Hắn ngẩng đầu nhìn khách sạn cao chót vót, thu liễm lại ý cười cợt, lấy ra khí thế đứng đắn rồi bước vào khách sạn.
Thập Phương đi theo hắn không gần không xa, hai người đều im lặng, đến tận khi Cesar đứng ở trước cửa phòng của Thời Sênh rồi mới nói: “Thập Phương, lúc trước tôi có nguyên nhân bất đắc dĩ nên không thể không làm như thế.”
Nói xong, hắn liền đẩy cửa bước nhanh vào phòng.
Thời Sênh vẫn ngồi trên sofa, dường như từ lúc Cát Na rời đi, cô chưa từng động đậy chút nào. Cesar tiến vào, cô cũng chỉ giương mắt nhìn rồi cười lạnh: “Giả chết một lần nên lá gan cũng lớn hơn rồi đúng không?”