Boss Là Nữ Phụ

Chương 1445 : Ác bá của tinh tế (13)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Hành lang rất hẹp, nhiệt độ cũng cao hơn. Thời Sênh bực bội kéo cổ áo xuống, cô nhìn chằm chằm vào con đường tối tăm phía trước, bước chân không nhanh không chậm.



Phía trước chính là chỗ rẽ.



Cô đột nhiên đừng lại.



Nếu Phượng Từ không giống như người mà cô muốn thì phải làm sao đây?



Thời Sênh nhìn chằm chằm vào hư không với vẻ mịt mờ.



Dù thế nào, cô cũng chỉ cần hắn, dù phải trói vào bên người cô cũng muốn.



Thời Sênh hít sâu một hơi, nhấc chân rẽ vào chỗ ngoặt.



Tầm nhìn bên kia mở rộng, hình ảnh thực tế ảo về căn phòng xuất hiện trong mắt cô, xích sắt thô to đầy trên mặt đất, tầm mắt cô dõi theo đám dây xích đó.



Chàng trai trẻ đi chân trần, chỗ mắt cá chân bị xích sắt xuyên qua, chỗ vết thương đã chuyển thành màu xanh đen, Thời Sênh nhíu chặt mày, tiếp tục nhìn lên trên.



Một tay hắn rũ bên người, một tay tùy ý đắp ngang bụng, trên cổ tay cũng có dấu vết xích sắt xuyên qua.



Khi tầm mắt cô nhìn lên mặt hắn liền đối diện với một đôi mắt. Còn chưa kịp nhìn rõ trong đôi mắt đó có cảm xúc gì thì một cỗ lực lượng quỷ dị từ trong phòng khuếch tán ra.



Không khí bốn phía như bị rút ra, Thời Sênh bị cỗ lực lượng quỷ dị đó hất bay lên tường.



Vách tường lạnh băng làm cô lập tức có phản ứng, rút thiết kiếm ra huy động quanh người, cỗ lực lượng kia dường như bị cắt đứt. Thân thể cứng đờ của Thời Sênh cũng linh hoạt trở lại.



Cô xách thiết kiếm chém lung tung trong không khí một hồi để tạo một không gian cho mình hoạt động.



Mẹ cái tên ngốc này!



Cô nhìn về phía căn phòng đó, chàng trai đã đứng lên từ lúc nào, nhìn chằm chằm cô qua bức tường pha lê.



Có lẽ đã ở đây nhiều năm tháng nên làn da của hắn trắng bệch như bị bệnh bạch tạng, có thể nhìn thấy rõ cả mạch máu trên mặt hắn.



Chàng trai này…



Thực đáng yêu.



Là một anh chàng rất xinh đẹp, xinh đẹp và đáng yêu.



Thời Sênh hơi sửng sốt, hắn hoàn toàn khác trong tưởng tượng của cô.
Thời Sênh nhìn về phía xích sắt, vừa rồi cô chỉ chú ý tới Phượng Từ nên không nhìn kỹ xích sắt, giờ nhìn kỹ rồi thì cả người đều khó chịu: “Đệch!”



“Thời Sênh, cô thấy rõ rồi đó, đây là thứ mà người kia tự tay chế tạo. Trừ phi người đó tự mình tới, nếu không sẽ không ai cởi bỏ được.” Giọng của Cesar mang theo mấy phần buồn khổ. Hắn cũng bất đắc dĩ mới phải dùng tới cách này, sớm biết sẽ đi tới một bước này thì còn lâu hắn mới làm, đáng tiếc trên thế giới này chẳng có cái gọi là “sớm biết”.



Thời Sênh ôm Phượng Từ, an ủi hắn: “Đừng sợ, em sẽ nghĩ cách.”



Thời Sênh hít sâu, cưỡng ép mình bình tĩnh lại. Thiết kiếm có thể chém đứt xích sắt, nhưng Phượng Từ cũng sẽ bị phản phệ, cách này không được.



Thời Sênh liên hệ Thập Phương ở khách sạn.



“Gia chủ?” Thập Phương nhìn thấy hoàn cảnh quỷ dị bên phía Thời Sênh thì giọng không khỏi khẩn trương.



“Về, về Lam Tinh lấy cái hộp gỗ tử đàn trong thư phòng của tôi tới đây.”



“Gia chủ? Cô không sao chứ?”



“Tôi không sao, mau đi.”



“Cái hộp đó là…” Thập Phương dừng lại, ghi nhớ chức trách của mình, “Thuộc hạ sẽ đi ngay.”



Chuyện Thập Phương đem theo một tiểu đội Trảm Long Vệ rời khỏi Đế Đô Tinh rất nhanh lan truyền ra ngoài. Không ai biết tại sao bọn họ đột nhiên lại rời đi, cũng như không ai biết được tại sao Thời Sênh tới Đế Đô Tinh.







“Đau không” Thời Sênh nhìn vết thương trên cổ tay hắn.



Phượng Từ ngồi dưới đất, khẽ lắc đầu. “Không đau.”



Nhìn thấy em, mọi đau đớn đều không còn đáng để nhắc tới nữa.



Lần đầu tiên Thời Sênh cảm thấy đau lòng như thế, đau lòng hắn, muốn ôm hắn về, yêu thương hắn thật nhiều.



“Thực xin lỗi, để anh chờ lâu như thế.” Thời Sênh ngồi xuống cạnh hắn, ôm hắn vào lòng.



Phượng Từ cẩn thận nhấc xích sắt ra xa, dựa nửa người vào cô, “Dù có bao lâu, anh cũng đã chờ được em, thế là đủ rồi.”



Hắn hơi dừng lại, “Em sẽ mang anh ra ngoài, vẫn luôn ở bên anh đúng không?”



Thời Sênh đặt một nụ hôn lên trán hắn, “Em sẽ đưa anh ra ngoài, vẫn sẽ luôn ở bên anh.”