Boss Là Nữ Phụ

Chương 1448 : Ác bá của tinh tế (16)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Chuyện Trác Hạo cấu kết với hải tặc nhanh chóng được tuyên bố trên Tinh Võng. Tinh Võng này chính là đầu não internet của toàn bộ Tinh Tế, được cả sáu đại tinh hệ sử dụng, vì thế hiện tại cả sáu đại tinh hệ đều biết chuyện Trác Hạo cấu kết với hải tặc.



Đương nhiên, có nhiều tinh hệ không biết Trác Hạo là ai, nhưng chuyện cấu kết hải tặc là đủ để người người biết tới hắn rồi.



Các đại tinh hệ trong Tinh Tế đều căm thù hải tặc tới tận xương tủy, theo Pháp chế Tinh Tế công cộng thì tội cấu kết với hải tặc sẽ bị xử tử ngay lập tức.



Điểm này ai cũng không được xen vào.



Trác Hạo còn chưa hiểu ra sao thì người của Pháp viện đã tới bắt giữ hắn, chứng cớ vô cùng đày đủ, dù hắn có mời đến một xe luật sư thì cũng chẳng thay đổi cục diện.



Lúc mọi người khiển trách Trác Hạo, mấy quan viên lệ thuộc Hoàng thất cũng lặng lẽ bị giải quyết, tin tức này đến tai Tam hoàng tử Thượng Quan Phổ đầu tiên.



Trác Hạo vừa xảy ra chuyện liền tới lượt người của Hoàng thất, nếu Thượng Quan Phổ còn không nghĩ ra được cái gì thì hắn cũng không bò được đến vị trí hiện tại.



Hắn vội vàng chạy tới Hoàng cung gặp ông già mình.



Nghe Thượng Quan Phổ bẩm báo xong, linh vật Bệ hạ cảm thấy đau tới cả trứng, sau khi đau trứng xong mới dùng hết sức lực quát lên với Thượng Quan Phổ: “Bọn nó có bệnh à?”



Thượng Quan Phổ: “…” Đâu phải chỉ là bệnh, là quá điên rồi ấy chứ!



Linh vật Bệ hạ bình tĩnh lại: “Những ai đã chết?”



“Đều là người của anh cả.”



“Hỗn trướng!” Linh vật Bệ hạ tức giận chửi một câu, “Cả ngày không làm việc gì đàng hoàng, giờ làm một việc đàng hoàng thì lại dính tới vị kia, nó muốn làm cái gì thế hả?”



Ai mà biết được hắn muốn làm gì chứ…



Linh vật Bệ hạ đỡ trán than thở, “Việc này cứ thế đi, chúng ta không nhúng tay.”



“Vậy anh cả?” Thượng Quan Phổ chần chừ, thế này là từ bỏ lão Đại sao?



Ánh mắt linh vật Bệ hạ trở nên tàn nhẫn, “Ta không thể nào giúp đỡ hắn được, không thể lấy toàn bộ Đế Đô Tinh ra nói đùa được. Lão Tam, ta coi trọng con nhất, lúc này con không thể mềm lòng được, muốn ngồi vào vị trí này, nhân từ, nương tay thì sẽ không ngồi vững được.”




Hắn muốn để lại ấn ký của mình trên khắp người cô, cô thuộc về hắn, mãi mãi.



“Đừng có bày ra vẻ mặt không được thỏa mãn như thế nữa đi.” Thời Sênh đã thay quần áo xong, khoanh tay trước ngực đứng bên giường nhìn hắn, “Mau đứng lên.”



Mặt Phượng Từ đỏ lên, ai không được thỏa mãn chứ? Còn lâu mới là hắn ấy.



Hắn nghiêng người, kéo chăn trùm kín đầu mình.



Thời Sênh: “…” Bệnh của nữ chính không cứu nổi.



Đến khi Thời Sênh mang bữa sáng vào, Phượng Từ vẫn nằm giả chết trên giường. Thời Sênh gọi vài lần hắn cũng không thèm chui ra. Thời Sênh đành phải tiến lên kéo chăn, cái đầu hắn lộ ra, khuôn mặt bị nghẹn trong chăn đỏ bừng bừng, nhìn Thời Sênh với vẻ mặt tiểu công “trúa” ngạo kiều cần phải dỗ dành.



“Anh làm thế này là phạm luật đấy.” Thời Sênh thở dài, sao lớn rồi mà vẫn còn thế này chứ.



Phượng Từ bám vào cổ cô, hơi hếch cằm chờ cô hôn.



“Anh còn chưa đánh răng.” Thời Sênh từ chối, giờ mà hôn thì chắc cô không cho hắn xuống giường luôn quá.



Sắc mặt Phượng Từ lập tức đen lại, “Em ghét anh chứ gì?”



“Nào có.”



“Vậy em hôn đi.” Phượng Từ lại ghé về phía Thời Sênh.



Thời Sênh: “…” Tiểu yêu tinh này cứ thích dụ dỗ cô phạm tội là như thế nào nhỉ?



Vẻ mặt Phượng Từ tràn ngập vẻ vô cớ gây rối kiểu “anh mặc kệ, em không hôn anh thì anh sẽ không dậy”, Thời Sênh thực bất đắc dĩ, cúi người cắn lên môi hắn, “Thật đúng là nợ anh.”



Khóe môi Phượng Từ hơi cong lên, chẳng phải em nợ anh sao?



Hắn đã thỏa hiệp, không thu lại lời lãi thì chẳng phải thiệt lớn rồi sao?