Boss Là Nữ Phụ

Chương 1449 : Ác bá của tinh tế (17)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Lúc Thập Phương vào phòng, Phượng Từ đang ngồi bên bàn ăn sáng, trên người vẫn mặc áo ngủ, ở cổ còn có vết đỏ mơ hồ.



Thập Phương kinh ngạc, gia chủ và hắn…



Phượng Từ niết cái thìa, ánh mắt âm thần liếc nhìn Thập Phương, khóe miệng hơi nhếch lên, tà khí từ trên người tràn ra, cả người trở nên yêu dã, đôi con ngươi đen nhánh tràn ngập vẻ âm trầm, quỷ quyệt, ánh mắt hoàn toàn không còn vẻ trong sáng, vô tội như khi đối mặt với Thời Sênh nữa.



“Sớm thế này đã có việc gì rồi?”



Giọng Thời Sênh truyền tới, Phượng Từ lại gục đầu xuống ăn cháo như không có việc gì, luồng khí quỷ dị làm người ta dựng tóc gáy kia cũng biết mất.



Trái tim Thập Phương như đập chậm nửa nhịp, sau đó lại vỗ kinh hoàng hơn, người đàn ông này…



Thời Sênh thấy ánh mắt Thập Phương cứ đăm đăm thì không khỏi trừng mắt với Phượng Từ một cái, Phượng Từ cười đầy vô tội, còn chìa bát cháo đã ăn sạch sẽ ra cho cô xem.



“Ăn thêm bát nữa.”



“A?” Phượng Từ chớp mắt, “Nhưng mà anh no rồi.”



“Ăn thêm bát nữa!” Thời Sênh nhấn mạnh lại một lần.



Phượng Từ biết bán manh (giả vờ đáng yêu) cũng vô dụng nên đành phải cầm thìa tiếp tục xúc cháo ăn. Nhân lúc Thời Sênh không để ý, hắn lại liếc nhìn Thập Phương một cái rất không có ý tốt.



Thập Phương giật mình, vội vàng lùi sát về bức tường đằng sau, “Gia chủ, ngài Cesar đã đợi ngài ở phía dưới mấy ngày rồi, ngài xem lúc nào thì sẽ gặp hắn?”



Anh ta thật sự không muốn truyền mấy lời này, nhưng Cesar chẳng khác nào kẹo mạch nha, cứ sống chết dính lấy anh ta, quá phiền.



“Cầu người thì cũng phải có thái độ cầu người, hắn còn dám tính kế ông đây cơ mà, cứ để hắn chờ đi.”



Thập Phương không muốn ở lại thêm một giây phút nào nữa, nghe Thời Sênh nói vậy liền lập tức rời khỏi phòng.



Phượng Từ vẫn đang ăn cháo, Thời Sênh liền nhéo lỗ tai hắn, “Không thích Thập Phương?”



“Anh chẳng thích ai bên cạnh em hết.” Phượng Từ đáp một cách hàm hồ.



Chẳng phân biệt nam nữ, chẳng phân biệt già trẻ.




Cơ Dạ dỗ Cơ Huyên xong, Diêm Lâm liền tới gõ cửa, bảo hắn tới phòng bên cạnh nói chuyện một chút.



Cơ Dạ còn tưởng rằng chỉ có mình hắn, không ngờ lúc đi sang, thấy cả cái tên tính cách như bom nổ Tấn Tây cũng ở, Diêm gia chủ bảo Cơ Dạ ngồi xuống.



“Cơ gia chủ đã gặp chàng trai kia chưa?”



Cơ Dạ ngẩng đầu nhìn Diêm gia chủ, ánh mắt hơi thay đổi, khẽ gật đầu, “Gặp rồi ạ!”



“Có cảm giác gì không?”



“Cảm giác không biết phải nói thế nào…” Cơ Dạ không biết nên hình dung thế nào, dù sao đều là rất nguy hiểm.



Tấn Tây vỗ cái bàn, lớn giọng nói: “Âm u, tà khí, giống hệt con bé Thời Sênh ấy, người này có thể phá hủy nhiều tinh cầu như thế, dựa theo pháp luật của Tinh Tế thì có thể giết mấy trăm lần được rồi.”



Cơ Dạ không nói gì với hắn mà nhìn sang phía Diêm gia chủ, “Diêm gia chủ, ngài mới cháu tới là có chuyện gì muốn thương lượng sao?”



Diêm gia chủ cười: “Không có gì, chỉ muốn hỏi cảm giác của hai người thôi. Bây giờ Hoàng thất đã giả chết, không muốn đắc tội cô ta, nhưng giờ cô ta lại đang mang theo một người nguy hiểm như thế bên cạnh, chúng ta vẫn nên có tính toán sớm một chút.”



“Đánh cũng không đánh lại thì tính toán cái rắm gì?” Tấn Tây nói thẳng, “Chẳng lẽ bắt chúng tôi phải cúi đầu với con bé ấy, từ đây dựa vào Thời gia, từ đây tôn cô ta làm lão đại chắc?”



Diêm gia chủ thở dài, “Thì chẳng phải đang gọi hai cậu tới thương lượng đó sao? Dù gì thì sáu đại gia tộc chúng ta cũng nên đoàn kết, nhất trí đối ngoại.”



“Đoàn kết cái rắm!” Tấn Tây vỗ bàn, mặt đỏ tai hồng, “Ông nhìn Mộ Ý đi, thằng đó là cái dạng gì chứ? Không bán chúng ta là tốt lắm rồi. Còn Tông gia nữa, có việc thì chỉ biết bo bo giữ mình, cứ thế này thì sớm muộn gì cũng xong đời hết.”



Cơ Dạ lạnh nhạt đáp: “Mộ gia chắc chắn không thể trông cậy vào rồi, bọn họ đã sớm không có cùng chung chí hướng với chúng ta, còn Tông gia… Thực lực của bọn họ vốn yếu, tự lo cho mình cũng chẳng có gì sai.”



Diêm gia chủ cũng gật đầu đồng tình: “Giờ thế cục có vẻ hơi loạn, chúng ta không nên ra bất kỳ quyết sách nào vào lúc này, hôm nay gọi hai người tới cũng là để thương lượng trước một chút thôi, chờ đến khi xảy ra chuyện thì ít nhất cũng đã chuẩn bị tâm lý xong.”



Tấn Tây và Cơ Dạ liếc nhìn nhau, Cơ Dạ lên tiếng, “Ông Diêm, có phải ông đã có được báo động gì trước không?”



Diêm gia, giỏi bói toán, suy đoán.



“Loạn thế buông xuống, trước sau có Thời.”