Boss Là Nữ Phụ

Chương 1458 : Ác bá của tinh tế (26)

Ngày đăng: 18:39 01/05/20


Tổng cộng có chín trận pháp, ngụ ý lâu lâu dài dài.



Khi bọn họ đi qua chín trận pháp, tất cả các trận pháp đều biến mất, mọi thứ khôi phục lại bộ dáng cũ.



Những hình ảnh này không truyền đi được nên người trên Tinh Võng cũng chỉ thấy màn hình trắng xóa, đến khi màn hình khôi phục lại bình thường thì Thời Sênh và Phượng Từ đã đứng giữa đại sảnh.



Có người nhìn thấy một người phụ nữ mặt đầy ý cười ngồi ghế cao nhất trong đại sảnh, người phụ nữ cũng mặc cổ phục, lấy màu đỏ làm chủ.



Người phụ nữ trang điểm rất tỉ mỉ nên nhìn trẻ hơn không dưới mười tuổi, đẹp tới kinh người.



[Kỳ quái, hình như Thời Sênh đã không còn cha mẹ, đó là ai vậy?]



[Ảnh.]



[Ngu Tường?]



[Thật hay đùa đấy? Năm đó Ngu Tường nổi tiếng khắp các tinh hệ, là khắp các tinh hệ đấy, không phải chỉ tinh hệ U Minh đâu… Người muốn cưới cô ấy nhiều vô số.]



[Ngu Tường là ai?]



[Tuy rằng đã già hơn nhưng đúng là Ngu Tường thật, năm xưa được coi là nữ thần đó. Sao cô ấy lại biết Thời Sênh chứ? Còn chứng hôn cho bọn họ nữa, quan hệ của họ là gì thế?]



Ngu Tường đợi Thời Sênh và Phượng Từ tới trước mặt mình rồi mới đứng lên.



“Xưa kia thuở Hồng Mông, vạn vật hóa Âm Dương. Vạn vật cùng nuôi dưỡng, con người nuôi linh hồn. Nhi nữ tình trường, lễ nghĩa viết lan truyền. Nay làm lễ thành hôn, trở thành khách chứng nhân. Ba món ăn tế thần, một chén rượu giao bôi. Lấy thiên địa, mặt trăng cùng mặt trời chứng giám.”



Ngu Tường giao hai miếng ngọc bội trong tay cho Phượng Từ và Thời Sênh, “Cộng lễ.”



Thời Sênh đã nói qua với Phượng Từ nên hắn lập tức lấy máu nhỏ lên ngọc bội, máu rơi lên ngọc bội vốn sẽ được ngọc bội hấp thu, nhưng hiện tại ngọc bội lại không hề có phản ứng gì.



Phượng Từ nhìn Thời Sênh, biểu tình lo lắng lại có vài phần vô tội.



Sắc mặt dì Ngu cũng rất khó coi, bà vội vàng ra hiệu cho người bên cạnh, ý bảo đừng phát sóng trực tiếp, người bên kia lập tức chuyển hình ảnh tới người nhà họ Thời đứng xung quanh.



“Tại sao lại như thế?” Ngu Tường nhìn Thời Sênh.



Thời Sênh lau khô máu trên ngọc bội, “Không sao đâu dì Ngu, bỏ qua bước này đi.”
Phượng Từ không thuộc về thế giới này, nó không thừa nhận cũng là bình thường.



Phượng Từ cắn môi, gương mặt trắng nõn hơi buồn rầu, “Vậy…”



“Em thừa nhận là được rồi, người khác không quan trọng.” Thời Sênh ngắt lời hắn, “Em đưa anh đi làm hết các lễ nghi là để anh hiểu được vị trí của anh trong lòng em, cũng để tất cả mọi người biết anh là người của em.”



“Bọn họ sẽ vì thế mà làm khó em không?” Tên của hắn không được khắc vào gia phả, chắc chắn sẽ có kẻ mượn cơ hội này làm phiền.



“Em là gia chủ, trừ phi em chết, gia chủ mới lên thay, nếu không không ai có tư cách lật xem gia phả.”



Tầm mắt Phượng Từ dừng lại trên gia phả, không khí xung quanh chợt trở nên lạnh lẽo, sát khí vờn quanh.



Thời Sênh: “…”



Hắn còn có thể nổi lên sát khí với cả một cái gia phả nữa là sao?



Thời Sênh đang muốn kéo hắn đi, gia phả lại đột nhiên mở ra, dừng ở tờ giấy mà Thời Sênh mở ra ban nãy, tên của Phượng Từ như có mực thẩm thấu, bắt đầu hiển hiện dưới tên cô.



Thời Sênh



Phượng Từ



Thời Sênh: “…”



Mẹ kiếp!



Còn có thể như vậy được à?



Gia phả có linh tính, nó cảm giác được người đàn ông này có thể hủy diệt mình nên buộc phải khuất phục thôi.



Phượng Từ thu lại sát khí, cười nhìn Thời Sênh khen ngợi.



Thời Sênh xoa xoa tóc hắn, làm giỏi lắm!



Trên người cô chảy dòng máu của Thời gia, cô không hủy được gia phả, dùng bất kỳ công kích nào với nó cũng không có hiệu quả.