Boss Là Nữ Phụ

Chương 1499 : Trợ lý, chào anh (20)

Ngày đăng: 18:40 01/05/20


Trong phòng của Thời Sênh.



Kiều Khanh nằm nghiêng, cầm điện thoại trong tay, xem tin tức đến lúc hết. Nhưng mắt hắn có chút trống rỗng, căn bản là không nhìn điện thoại.



Tối hôm qua Tưởng Húc đột nhiên gọi hắn đến căn phòng kia lấy đồ. Lúc đi được một nửa, hắn liền bị người cướp.



Chuyện sau đó hắn có chút mơ hồ, nhưng hắn nhớ mình và cô xảy ra cái gì.



Buổi sáng nhìn thấy tin tức này.



Nếu hắn còn không rõ chuyện gì xảy ra, vậy hắn chính là ngu xuẩn đến hết thuốc chữa rồi.



Kiều Khanh đặt điện thoại xuống, nhấc cái tay vắt trên người ra, dậy xuống giường.



“Đi đâu thế?”



Cơ thể Kiều Khanh cứng lại, giọng hơi khàn, “Nhà vệ sinh.”



Cánh tay bắt lấy hắn buông ra. Hắn vào nhà vệ sinh rửa mặt, lề mề một hồi mới ra ngoài. Thời Sênh vẫn duy trì tư thế vừa rồi, có điều đã mở mắt ra, đang nhìn hắn.



Kiều Khanh rất mệt, hắn trở lại bên giường nằm xuống, thầm an ủi mình trong lòng, đã từng ngủ rồi, không có gì xấu hổ cả.



Thời Sênh kéo tay hắn, đặt mình vào trong khuỷu tay hắn, gối đầu lên ngực hắn, “Em đi xử chết Tưởng Húc nhé?”



Kiều Khanh suýt nữa ném người ra.



Sáng sớm, nói cái này với hắn?



Chảng lẽ không phải nói chuyện tối qua sao?



“Không cần, đây là chuyện của tôi, tôi sẽ giải quyết.” Kiều Khanh trấn định lại, “Cô không được nhúng tay vào chuyện của tôi.”



“Không muốn em nhúng tay vào chuyện của anh cũng được, ở bên em.”



“Đổi điều kiện khác đi.”



Thời Sênh hừ lạnh một tiếng, “Không đổi, anh không đồng ý với em, em bây giờ sẽ đi xử chết hắn, dù sao vùng hoang vu, tùy tiện ném ở đâu cũng được.”



Anh không ở bên em, em sẽ giết người cho anh xem.



Kiều Khanh bị sự hung tàn của Thời Sênh dọa, trong suy nghĩ của hắn đây là xã hội pháp trị, giết người là phạm pháp, cho nên hắn bị ép đồng ý.




#Tôi có một người đại diện giả#



Thời Sênh đưa Nguyên Nhược Lạp đến sân bay, “Đừng nói linh tinh với người không quen, gặp kẻ nào kỳ lạ trực tiếp báo cảnh sát, đừng gọi điện cho chị, chị với em cách xa vạn dặm, không cứu được em đâu.”



Nguyên Nhược Lạp: “…”



Đột nhiên phát hiện lúc người đại diện nhà mình nói nhiều như vậy, cũng rất đáng sợ…



Nguyên Nhược Lạp vội tạm biệt Thời Sênh.



Cô vẫn là về nhà nuôi heo đi.



Ừm… hình như có chỗ nào không đúng.







Tổ phim bây giờ ở thành phố Cổ Kiều, ở đây là căn cứ của điện ảnh và truyền hình, có thể thấy các loại hình tổ phim khắp nơi, gặp đại minh tinh không phải mơ.



Bởi vì bên này mở ngành du lịch, lại là mùa xuân, người đến du lịch rất nhiều.



Còn có các fan tụ tập, đường xe chạy hoàn toàn bị tắc.



Thời Sênh sau khi trải qua hai lần bị fan làm tắc đường, buồn bực ấn còi.



“Ấn cái gì mà ấn, có xe thì ngon lắm à!” Một thanh niên trong đám người bên cạnh gào lên.



Thời Sênh thò đầu ra khỏi xe, vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm người kia, “Đây là đường xe chạy, mấy người chặn xe còn cãi lý à? Mặt cậu lớn như vậy à?”



“Đường xe chạy thì làm sao, đợi một lát đi thì chết à. Nếu không được cô đi đường vòng đi, gào lên với chúng tôi làm gì.”



“Đúng vậy, chúng tôi nhiều người ở xa như vậy đến đây nhìn thần tượng của chúng tôi, chẳng lẽ còn phải nhường đường cho cô?”



Thời Sênh tức giận, “Đợi lát nữa đi sẽ chết. Mấy người còn chặn, ông đâm chết người!”



Mẹ nó chia vỉa hè và đường xe chạy để làm cảnh à?



“Cô đâm đi! Nhiều người như vậy, cô đâm đi cho chúng tôi xem nào.”



Thời Sênh trước khi động thủ hỏi một câu, “Mấy người là fan của ai?”