Boss Là Nữ Phụ

Chương 151 : Học sinh cá biệt (32)

Ngày đăng: 22:08 28/04/20


Khi Bắc Trạch và Lâm Nhân kết hôn, Thời Sênh đã làm phù dâu cho Lâm Nhân.



Lâm Nhân mặc một chiếc váy cưới màu trắng tinh khiết, đứng trước mặt cô, và nở nụ cười tươi như hoa.



“Tiểu Chỉ, tớ xinh không?”



Thời Sênh nghiêng mắt nhìn Lâm Nhân, và nở nụ cười thật rạng rỡ, tiếng cười như hàm cứ sự dịu dàng vô hạn, “Đẹp lắm, sao cậu lại đẹp thế chứ?”



Gương mặt Lâm Nhân hơi ửng đỏ.



Rồi lại tròn mắt nhìn cô và hỏi, “Cậu với Phó Khâm định khi nào mới cưới?”



“Cưới á?” Thời Sênh chớp chớp mắt, “Cưới cái gì mà cưới, tớ đang hận là không thể bỏ được hắn đây.”



Ngày nào cũng tức giận vì một đối tượng chẳng hợp với mình, cậu vĩnh viễn không biết được rằng khó chịu thế nào đâu.



Lâm Nhân: “...”



Đây là giai điệu của chia tay sao?



“Hôn lễ bắt đầu rồi, đi thôi.” Thời Sênh liền đứng dậy, cài voan trùm đầu lên cho Lâm Nhân rồi xúc động nói: “Thời gian trôi qua nhanh quá, cậu cũng lấy chồng rồi.”



Che chiếc khăn voan trùm đầu lên, Lâm Nhân không nhìn thấy hết được vẻ mặt biểu cảm của Thời Sênh, nhưng thông qua ngữ khí có thể thấy được một chút xúc động và sụt sịt.



“Cậu cũng sắp kết hôn rồi mà.” Lâm Nhân vỗ vỗ tay Thời Sênh.



Kết hôn?



Cô không muốn sống suốt đời với một đứa trẻ mắc bệnh tâm thần.



Sau đó, khi Thời Sênh về nhà, cô chợt nhìn thấy hai quyển sổ màu đỏ trên giường.



Thời Sênh nghi ngờ cầm lên xem, ngay lập lức cô bị sởn da gà.



“Phó Khâm, anh hãy giải thích cho rõ, đây là cái gì?” Thời Sênh xông vào thư phòng rồi ném quyển sổ màu đỏ lên trước mặt Phó Khâm.



“Giấy chứng nhận kết hôn.” Phó Khâm chỉ tay vào từng chứ trên quyển sổ màu đỏ, rồi phát âm rõ ràng từng chữ.



Mẹ!



Bà mày đương nhiên là biết nó là Giấy chứng nhận kết hôn.



“Tôi muốn hỏi anh rằng sao lại có Giấy chứng nhận kết hôn này?”



Bây giờ Cục dân chính chính hỗ trợ kết hôn đơn thân sao?



“Có người.” Phó Khâm ném vào mặt Thời Sênh hai chữ đó.




“Không cần, ta nhanh quên lắm.”



[...] Đối với vị Ký chủ này, nó không thể dùng lý luận thông thường để xem được.



Nó hoàn toàn không thấy cô dễ quên ở chỗ nào.



Một người có thể tự xử lý bao nhiêu ký ức như vậy được sao?



Thời Sênh tiếp tục ấn vào màn hình, “Ta hỏi ngươi một chuyện nhé.”



Dường như hệ thống biết được Thời Sênh định hỏi gì nên trên màn hình trực tiếp hiển thị ra tài liệu, chặn ngang lời nói của cô.



Họ tên: Thời Sênh



Giá trị làm người: -112000



Giá trị sinh mạng: 25



Tích phân: 12500



Cấp nhiệm vụ: F



Đánh giá nhiệm vụ: 90



Nhiệm vụ ẩn giấu: hoàn thành



Thưởng nhiệm vụ ẩn giấu: tích lũy 2000 điểm



Đạo cụ: “Vương miện nữ vương.”



Thời Sênh nhìn điểm nhân phẩm là con số âm, trong lòng bỗng cảm thấy phức tạp không gì bằng.



Đặc biệt là âm hơn 2000



Cô cũng lười chẳng thèm hỏi tại sao lại âm 2000



Mà có hỏi thì vẫn là số âm thôi.



“Ta có thể chọn vị diện được không?” Thời Sênh ấn ẩn màn mình, “Không phải Hệ thống nhà người khác đều cho chọn vị diện sao?”



[Đó là Hệ thống nhà người khác.]



[Có muốn tiến vào thế giới tiếp theo không?]



[Bắt đầu dịch chuyển...]