Boss Là Nữ Phụ

Chương 152 : Bắc trạch(ngoại truyện)

Ngày đăng: 22:08 28/04/20


T



ừ những gì tôi nhớ, sau người tôi luôn có một chiếc đuôi nhỏ.



Cô ấy tên Bắc Chỉ.



Em gái của tôi.



Cô ấy nhìn trông rất rụt rè, nhút nhát, khi không có ba mẹ, cô ấy mới tiến lên trước, nhẹ nhàng gọi tôi là anh trai.



Lúc đó, tôi không hiểu tại sao mọi người lại không thích cô ấy.



Rõ ràng là cô ấy rất đáng yêu.



Tôi cũng không rõ, tại sao ba mẹ tôi lại không thích tôi chơi cùng với cô ấy.



Vì không muốn làm ba mẹ tức giận, tôi chỉ có thể lén đi tìm cô ấy và đưa đồ ăn ngon cho cô ấy.



Mỗi lần thấy nụ cười ngọt ngào của cô tấy, tôi đều cảm thấy không có thứ gì tuyệt với hơn nụ cười ấy.



Tôi dõi theo cô ấy từ khi cô ấy còn là một đứa bé đến khi cô ấy trở thành một cô gái.



Cuộc sống của cô ấy rất đơn điệu.



Đi học, tan học, về nhà.



Sau đó đóng cửa không ra ngoài, ngay cả đến ăn cơm cũng phải có người mang vào phòng cho cô ấy.



Sau đó, ba mẹ càng ngày càng bận, tôi không cần lo lắng rằng ba mẹ không vui, mà đến phòng cùng cô ấy ăn cơm.



Nhưng có một lần bị mẹ bắt gặp, lần đó mẹ đã vô cùng tức giận, còn bắt nhốt cô ấy lại.



Từ đó trở đi, dường như cô ấy sợ tiếp xúc với tôi.



Tôi đã thử rất nhiều cách mới có thể dần dần khiến cô ấy chấp nhận mình, tôi rất cẩn thận, chỉ sau khi chắc chắn ba mẹ không quay lại thì mới đi tìm cô ấy.



Năm tôi 13 tuổi, tôi nghe thấy cuộc nói chuyện của bố mẹ.



Họ nói họ muốn cho cô ấy đi, bởi vì cô ấy không phải con gái của họ.



Tôi rất lo sợ, sợ cô ấy bị đưa đi.



Như vậy tôi sẽ không thể tiếp tục nhìn thấy cô ấy nữa.



Tôi biết ba mẹ muốn cho cô ấy đi là do quan hệ với tôi.



Bởi vì sự quan tâm của tôi đối với cô ấy quá nhiều.



Buổi tối hôm đó, tôi suy đi tính lại, suy nghĩ rất nhiều.



Tôi nghĩ, tôi đã thích cô ấy.



Không phải là tình cảm của anh trai đối với em gái.




Cô ấy của hiện tại của của ba năm trước đây dường như không có chút thay đổi, cô ấy đứng cạnh Phó Khâm vô cùng xứng đôi.



Ngay lúc đó, tôi bỗng thấy thật thoải mái.



Cô ấy sống tốt, tôi còn lo lắng gì nữa?



Trái tim của một người không thể chứa đựng hai người.



Người tôi yêu bây giờ là Lâm Nhân, người con gái đã cho tôi sống lại một lần nữa.



Vì vậy tình yêu của quá khứ chỉ có thể cất giữ trong lòng, và khóa chặt nó lại, có lẽ chỉ đến khi chết mới có thể lại thấy được ánh sáng của ngày hôm đó.



Trước đây, tôi cũng từng thích Bắc Chỉ.



Sau đó, trong đêm tân hôn, Lâm Nhân nói với tôi, khi đó cô ấy có thể không ngần ngại đứng bên cạnh tôi là bởi vì Bắc Chí đã nói với cô ấy rằng.



Muốn làm gì thì hãy làm cái đó, dù có thua thì cô ấy cũng sẽ có thể giúp vợ tôi quay lại vị trí xuất phát ban đầu.



Vợ tôi nói, cô ấy tin Bắc Chỉ.



Vì vậy, cô ấy đã đặt cược mọi thứ vào tôi.



Tôi không biết mình nên nói điều gì.



Vốn dĩ tất cả mọi thứ của tôi đều là do Bắc Chỉ giành tặng.



Nếu không có câu nói đó của cô ấy, Lâm Nhân sẽ vì áp lực gia đinh mà từ bỏ tôi.



Nếu không có câu nói đó của cô ấy, Lâm Nhân sẽ không lấy cái chết để ép Lâm thị giúp đỡ tôi.



Nếu không có câu nói đó của cô ấy, tôi sẽ không cưới được Lâm Nhân, không có được một người vợ yêu tôi gấp nhiều lần so với tình yêu tôi giành cho cô ấy.



Sau đó, mọi thông tin tôi biết được về cô ấy đều là từ Lâm Nhân, dường như Lâm Nhân rất thích nhắc đến cô ấy, mỗi lần nhắc đến cô ấy, em đều vui vẻ hơn cả việc gặp tôi.



Mỗi lần đều khiến tôi dở khóc dở cười.



Tôi thực sự nghi ngờ, cô gái nói lời yêu thương, thề son sắt khi đó có phải là cô ấy không?



Tại sao lại có cảm giác cô ấy vì Bắc Chỉ nên mới gả cho tôi vậy?



Nói thật lòng, có những lúc tôi thấy đố kỵ với Bắc Chỉ, mặc dù hai người mấy năm không gặp, nhưng vợ tôi vẫn đối xử với cô ấy như lúc ban đầu.



Bắc Chí.



Cảm ơn em.



Cảm ơn em đã lưu lại nét bút rất đậm trong thế giới của anh.



Khi anh thích em, anh đã không có đủ dũng khí để theo đuổi em, đó là điều mà anh tiếc nuối nhất.



---Bắc Trạch---