Boss Là Nữ Phụ

Chương 1526 : Cẩm lạc kinh thu (12)

Ngày đăng: 18:41 01/05/20


Thời Sênh nhảy lên thuyền, trên thuyền chỉ có một mình cô.



“Qua đó thế nào?” Thời Sênh quay đầu hỏi Huyền Trần.



“Tự chèo qua đó.” Huyền Trần chắp hai tay sau lưng.



Thời Sênh giơ tay chỉ vào mình, “Ngươi bảo ta chèo sao?”



Thời Sênh nhảy lên bờ, cầm lấy thiết kiếm rồi rời đi, ông đây không hầu nổi.



Huyền Trần giơ tay chặn cô lại. Thời Sênh không hề khách khí động thủ. Hai người ở trên bờ giao đấu, trước đây Huyền Trần chỉ đứng xem chứ chưa đích thân giao đấu với cô bao giờ. Lúc này khi đã giao đấu với cô, hắn mới hiểu rõ, nữ nhân này tuyệt đối không thể nào là Hồng Cẩm được.



Hắn hiểu rất rõ thực lực của Hồng Cẩm.



Huyền Trần trầm giọng chất vấn, nhanh chóng tấn công về phía đầu cô, “Rốt cuộc ngươi là ai? Có mục đích gì.”



Ta là tổ tông của ngươi.



Thời Sênh cầm kiếm đánh bật tay hắn ra, thân kiếm giao với tay hắn, trong phút chốc cả cánh tay hắn trở nên lạnh như băng, cứng nhắc đến nỗi không thể động đậy.



“Muốn đánh với ta sao?” Thời Sênh nới lỏng thiết kiếm, khóe miệng mang theo ý cười như có như không, “Ta nhường ngươi mười chiêu ngươi cũng không đánh thắng được ta.”



Huyền Trần hất tay ra, ánh mắt rơi xuống thiết kiếm trên tay cô, “Mục đích của ngươi là gì? Hồng Cẩm đang ở đâu?”



“Ta chính là Hồng Cẩm.”



“Ngươi không phải.”



“Thân thể này là Hồng Cẩm.” Thời Sênh nhướng mày, “Ta sử dụng thân thể của cô ta, chẳng qua chỉ là linh hồn bên trong thì không phải. Ngươi đã nghe qua chuyện mượn xác đổi hồn chưa, có sợ không?”



[...] Ký chủ vẫn còn có tâm trạng đi dọa người khác sao?



“Sao lại không cơ chứ?” Thời Sênh đang hừ lạnh trong lòng, “Không giết chết hắn đã là nể mặt Phượng Từ nhà ta rồi, còn không cho ta dọa hắn nữa chắc? Hơn nữa ta cũng chỉ nói sự thật thôi mà.”



Quả nhiên sắc mặt Huyền Trần thay đổi, đối với xã hội hiện đại, những chuyện về quỷ quái đều khủng khiếp đáng sợ, càng đừng nói đến xã hội cổ đại phong kiến này.



Cơ thể Huyền Trần căng cứng, cảnh giác nhìn Thời Sênh, “Ngươi là ma?”




Yên Thu: “...”



Điểm vũ lực của cô ta cao như vậy, Huyền Trần cũng không phải là đối thủ của cô ta. Cô ta muốn ở lại hình như cũng không có cách gì thật.



“Bây giờ ta nói cho ngươi biết một bí mật.” Thời Sênh nhoài người lên bàn.



Yên Thu nhíu mày, dường như có mấy phần hứng thú, “Bí mật gì?”



“Yên Loan thực ra là nữ. Còn công chúa Ngưng Hoan đó... có khả năng là một tên đàn ông, nhưng ta không dám chắc chắn. Ngươi muốn biết thì phái người đi điều tra thử xem.”



Yên Thu híp mắt lại, trong phút chốc sự lười biếng tan đi hết, cả người đều trở nên sắc bén, “Yên Loan là nữ nhân sao?”



“Không thể tin được đúng không?”



“Thứ không thể tin được là sao ngươi lại biết chuyện đó?”



“Ta đã nói rồi, ta không phải là Hồng Cẩm, ta biết thì có gì là lạ?”



Khí thế sắc bén trên người Yên Thu đã bị cởi bỏ hết, “Vậy ngươi biết lúc nào ta sẽ chết không?”



“Có ta ở đây làm sao ngươi chết được chứ?” Thời Sênh lườm, bá đạo nói, “Trời đất diệt vong ta không quản được, nhưng ta dám bảo đảm không ai có thể chạm được vào một sợi tóc của ngươi.”



Đáp án này cách xa cả mười tám nghìn dặm so với Yên Thu nghĩ.



Rất lâu sau, Yên Thu mới yếu ớt nói, “Ta còn tưởng ngươi dám làm trái cả thiên mệnh.”



Thời Sênh chống cằm, “Ta làm trái được thật, nhưng mà không có nghĩa lý gì cả.”



Thế giới này không phải là thế giới của cô, cho dù có làm trái thì sao chứ? Chỉ là lãng phí thời gian mà thôi.



“Nói khoác mà không biết ngượng.”



“Cảm ơn quá khen.”



Yên Thu: “...”