Boss Là Nữ Phụ

Chương 1527 : Cẩm lạc kinh thu (13)

Ngày đăng: 18:41 01/05/20


“Đi cho đám Thiên Xu ăn đi.” Yên Thu vẫy tay.



Thiên Xu?



Ánh mắt Thời Sênh dừng lại ở chiếc hộp đồ ăn Huyền Trần đặt bên cạnh.



“Mẹ kiếp, ngươi nuôi bẩy con cá sấu sao?”



Cô còn chưa đếm cẩn thận xem ở đây rốt cuộc có bao nhiêu con cá sấu, nhưng tuyệt đối không ít.



“Cá sấu?” Yên Thu dường như chưa bao giờ nghe thấy cái tên này, rõ ràng là có chút kinh ngạc, “Đó là tên ngươi đặt sao?”



Tuy hắn nuôi dưỡng chúng, nhưng lại không biết chúng thuộc giống gì.



“Sao ta có thể đặt ra được cái tên trâu bò như vậy được chứ...” Thời Sênh đầu đầy vạch đen, “... Ngươi không biết đây là thứ gì sao?”



Ngươi không biết mà cũng dám nuôi sao???



Lợi hại nhỉ!!!



“Ta vớt được chúng ở trên biển, thấy chúng rất ngoan ngoãn nên nuôi.” Yên Thu dừng lại một chút, “Cá sấu... cái tên cũng khá hay đấy chứ.”



Thời Sênh nhìn ra mặt hồ, lúc này có hai con cá sấu đang nổi trên mặt nước, cái lưng màu xanh sẫm phản xạ dưới ánh sáng mặt trời.



Chẳng thấy chúng ngoan ở chỗ nào hết.



Gu thẩm mĩ của hắn có vấn đề à?



Đợi đã, vớt được cá sấu trên biển sao???



Vớt được cá mập trên biển không lạ, sao lại vớt được cá sấu chứ... trừ khi là ở một số nơi gần bờ, trong biển sâu đáng lẽ ra không có cá sấu mới đúng chứ.



“Ngươi vớt một hơi được bảy con, cũng lợi hại lắm.”



“Vốn dĩ chỉ có hai con, đây đều là do chúng sinh ra.” Yên Thu chậm rãi trả lời, “Ngươi còn không cho chúng ăn là chúng sẽ bò lên bờ đấy.”



Thời Sênh nhìn về phía hộp đồ ăn bên cạnh, quả nhiên có một con cá sấu đã leo lên bậc thềm đình, con cá sấu này không to lắm, có lẽ vẫn còn là cá sấu con.



Thời Sênh thực sự không thể thích nổi loại động vật này, “Ngươi thế này tức là để ta ở lại rồi đúng không?”



“Đúng như ngươi nói, ta không cho ngươi ở lại thì ngươi có đi không?”




“Kiếm của cô...” Hồi lâu sau Huyền Trần mới tìm lại được giọng nói của mình. Trước đây thực sự là hắn hiểu biết quá nông cạn, điện hạ nói đúng, nhân ngoại hữu ngoại, thiên ngoại hữu thiên.



“Rồi tự nó sẽ về.” Thời Sênh sức cùng lực kiệt nói: “Có phải là điện hạ nhà các ngươi quên uống thuốc rồi không, sao lại bắt ta thêu hoa?”



Nuôi mấy con cá sấu thì đặt tên bắc đẩu thất tinh.



Bây giờ còn bắt cô thêu hoa?



Não bị úng nước rồi chăng?



Huyền Trần muốn phỉ nhổ, một khi tâm huyết dâng trào, thì đừng nói đến việc bắt ngươi thêu hoa, ngay cả bắt ta mặc y phục nữ nhân có khi điện hạ cũng có thể làm được.



Nhưng hắn không thể làm vậy, chỉ đành nghiêm mặt lại, “Nội trong ba ngày phải hoàn thành.”



Hắn xoay người rời đi, đi đến cửa liền dừng lại, đưa ra yêu cầu càng quá đáng hơn của điện hạ, “Điện hạ nói muốn mượn kiếm của ngươi dùng.”



Thời Sênh ngẩng đầu lên, “Mượn nó làm gì?”



Huyền Trần: “…” Hắn có thể nói là điện hạ chỉ muốn biết xem ngươi có cho mượn hay không thôi được không?



“Nó ở trong tay các ngươi cũng chỉ là thanh kiếm bỏ đi. Hắn thiếu vũ khí à, ta có nhiều lắm, cứ việc chọn lấy một cái...”



“Điện hạ chỉ muốn mượn thanh kiếm đó.”



Thời Sênh khua tay đuổi người, “Đợi nó về ta sẽ bảo nó tự đi đến đó.”



Huyền Trần: “...” Như vậy là cô ta đồng ý rồi đúng không?



Thái độ này của cô ta là có ý gì chứ? Có chỗ dựa nên không lo ngại gì sao? Thanh kiếm đó ở trong tay họ chỉ là thanh kiếm bỏ đi đúng như lời cô ta nói?



Nghĩ đến cảnh lúc trước hắn không thể rút được cây kiếm đó ra, hình như cũng đúng thế thật.



Huyền Trần rời khỏi căn phòng, Thời Sênh vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc khăn lụa trắng trong giỏ rầu rĩ.



Bảo cô thêu hoa sao?



Chi bằng bảo cô tạo phản còn hơn.



Thời Sênh quyết đoán đẩy chiếc giỏ sang một bên, ai thích thêu thì thêu, cô không thèm thêu.