Boss Là Nữ Phụ
Chương 1528 : Cẩm lạc kinh thu (14)
Ngày đăng: 18:41 01/05/20
Ba ngày sau, Yên Thu cầm chiếc khăn lụa trắng trống không, nhìn nữ tử ở trước mặt, “Đây là chim uyên ương ngươi thêu sao?”
“Không thêu được.” Thời Sênh nói thật.
“Vậy ngươi cảm thấy ta giữ ngươi ở lại bên cạnh có tác dụng gì?” Nam nhân dường như đang cười, nhưng trên mặt hắn không hề có bất kỳ biểu cảm nào chứng minh hắn đang cười.
Thời Sênh nghiêm chỉnh nói: “Giết người phóng hỏa?”
Huyền Trần: “...”
Yên Thu như bị chọc cười, khóe miệng hơi mím lại cong lên, vẻ lười biếng trên khuôn mặt càng rõ rệt hơn, giống như một chú mèo cưng lớn.
Gió mát bốn phía xung quanh chầm chậm chuyển động, xuyên qua mái tóc hắn, trong không khí dường như cũng đã nhuốm đầy sự biếng nhác đó.
Yên Thu đặt chiếc khăn tay trắng xuống, không hề có vẻ tức giận, “Chuẩn bị đi, lát nữa đi cùng ta ra ngoài.”
Huyền Trần: “...” Điện hạ định làm gì chứ?
Yên Thu cầm lấy thiết kiếm trên mặt bàn, trả lại cho Thời Sênh, “Kiếm tốt lắm, đáng tiếc là quá gây chú ý.”
Thời Sênh nhận lấy kiếm, vạch ra một đường trong không khí, “Gây chú ý mới là ưu điểm của nó.”
Nó vốn nên chói mắt như vậy.
Không phải chìm trong trần ai, không phải thu lại vẻ sắc bén của mình.
Yên Thu không biết nghĩ đến điều gì, hơi nhướng mày, khóe môi cong lên như có như không, áo bào màu vàng kim dường như đang phát sáng, cảnh tượng xung quanh dường như cũng đang sáng lấp lánh theo.
Thời Sênh nghiêng đầu nhìn hắn.
Yên Thu đối diện với ánh mắt của Thời Sênh, trong đôi con ngươi đen láy, Thời Sênh không nhìn thấy bất kỳ sự ấm áp nào, chỉ có ánh sáng lạnh lẽo giảo hoạt như loài hồ ly.
Chẹp...
Sao lại khó chơi như vậy chứ.
...
Cảnh tượng Thất hoàng tử Yên Thu xuất hành có thể nói là vô cùng “mượn thế hiếp người”, chỉ cần nhìn thấy vẻ hào nhoáng phô trương đó, người ta không cần nhìn cũng biết đó là ai.
Hôn sự của Cửu hoàng tử và công chúa Ngưng Hoan đang được gấp rút tiến hành, nhưng đúng vào thời điểm then chốt này kẻ muốn ám sát họ lại kéo đến hết lớp này đến lớp khác.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Cửu hoàng tử đã gặp phải thích khách không dưới năm lần.
Đa số thích khách đều là do hai nước Tấn - Sở phái tới. Bắt đầu từ khi công chúa Ngưng Hoan rời khỏi nước Hạ liền liên tục xảy ra. Họ không muốn hai nước Yên - Hạ liên hôn.
Hơn nữa công chúa Ngưng Hoan dung mạo khuynh thành, chư quân các nước cũng có chút tiếc thương mỹ nhân, cho nên đương nhiên người bị xui xẻo là Yên Loan.
Lúc này cho dù Yên Thu có tìm người ám sát cô ta thì cô ta cũng không biết được là do ai phái tới.
Hơn nữa Yên Thu dường như không định giết cô ta...
Đám thích khách đó chỉ xoay vòng vòng quanh cô ta, ngăn cách cô ta với những người khác. Rất nhanh sau đó bên cạnh Yên Loan chỉ còn lại thích khách. Cô ta không động thủ mà trốn tránh có vẻ nhếch nhác.
Thời Sênh quan sát một lát, nhận ra được mục đích của những người này. Họ muốn làm bại lộ thân phận nữ nhi của Yên Loan trước mặt đông người.
Việc này có tác dụng hơn nhiều so với những lời đồn đại.
Ánh mắt Thời Sênh chuyển sang nam nhân đang ăn bánh nhân hạt sen ở bên cạnh.
Yên Thu như có cảm ứng, hắn đặt miếng bánh cuối cùng vào trong miệng, giọng nói dường như nhiễm hương thơm ngọt của chiếc bánh, “Biết kết cục của kẻ phản bội ta thảm thế nào không?”
Hắn nói xong mới nghiêng đầu nhìn Thời Sênh, đôi mắt như chiếc giếng sâu hun hút, không chút gợn sóng, nhưng cũng âm u lạnh lẽo.
Thời Sênh hạ khóe miệng, giơ tay ra phẩy nhẹ một cái trên khóe môi hắn, “Ta chưa nói là sẽ không phản bội ngươi sao?”
Tay của cô lướt qua bờ môi hắn, mang theo cảm giác mát lạnh. Sắc mặt Yên Thu bỗng nhiên thay đổi, ném chiếc hộp giấy về phía Thời Sênh, giận dữ quát, “Ai cho ngươi chạm vào ta.”
“Ngươi cũng đâu có tránh.” Thời Sênh vô tội, vừa rồi động tác của cô chậm như vậy, hắn hoàn toàn có cơ hội tránh được.
Yên Thu âm trầm trừng mắt lườm cô một cái, “Về phủ chép kinh Phật cho ta, chép đến khi nào ta hài lòng thì thôi.”
Rèm cửa nặng nề buông xuống, che đi nam nhân ở bên trong.
Thời Sênh: “...”
Có một nàng dâu thích làm bộ còn kiêu ngạo như vậy thì phải theo đuổi thế nào đây?