Boss Là Nữ Phụ

Chương 1537 : Cẩm lạc kinh thu (23)

Ngày đăng: 18:41 01/05/20


“Ngươi có mang được nhiều thế không?” Thời Sênh trừng mắt lườm, “Gánh nặng thì ta lấy làm gì?”



Lão đại nhiều lời: “...” Đang yên đang lành có cảm giác bị ghét bỏ là sao chứ?



Thời Sênh móc ra một đống ngân phiếu đưa cho hắn, “Đi phát cho ta một lệnh treo thưởng, ai giết được công chúa Ngưng Hoan đó sẽ được 5 vạn ngân phiếu. Cho dù không giết được thì dùng vật tùy thân của công chúa Ngưng Hoan cũng đổi được một nghìn lượng.”



“...” Cô ấy bận rộn tiêu diệt thổ phỉ chỉ là để cướp tiền đi treo thưởng giết công chúa Ngưng Hoan đó thôi sao? Lão đại nhiều lời một lúc sau mới tiêu hóa xong tin tức này, “Vật tùy thân của công chúa Ngưng Hoan là gì?”



“Ví dụ như y phục, áo yếm gì gì đó...”



Dùng cách nói của Mộ Bạch tức là, không giết chết được thì khiến ngươi buồn nôn chết luôn không được sao?



Công chúa Ngưng Hoan dám tìm người giết cô, tưởng cô không dám sao?



Thế là các tổ chức sát thủ lớn bắt đầu lan truyền có một tên biến thái thích công chúa Ngưng Hoan, bởi vì không có được cô nên ra giá cao để mua lại những vật dụng tùy thân của công chúa.



Tuy rằng mọi người cảm thấy vô cùng biến thái, nhưng dễ kiếm tiền cho nên không ít người đi trộm áo yếm của công chúa Ngưng Hoan.



Thế nhưng họ phát hiện hình như công chúa Ngưng Hoan không mặc áo yếm, cho dù thay y phục ra cũng không nhìn thấy áo yếm.



Tin tức công chúa Ngưng Hoan không mặc áo yếm không biết tại sao lại lan truyền trong dân gian, dần dần truyền đến những nơi nhà cao cửa rộng, trở thành đề tài cho những buổi buôn dưa lê.



Còn về ám sát... cũng có người đi, nhưng người ta là nam chính đại nhân, nên đâu có dễ giết như vậy, bị nhục vài lần nên họ chuyên tâm chuyển sang trộm y phục. Một món y phục đã được ngàn lượng, ngang với đầu của một người bình thường, sao lại không làm chứ?



Thời Sênh nói là đồ vật tùy thân, cũng không nói là nhất định cần phải là áo yếm, cho nên y phục của công chúa Ngưng Hoan ngày càng ít đi.



Hạ nhân trong phủ Cửu hoàng tử thấp thỏm, vừa mang y phục ra phơi, chớp mắt đã không thấy đâu nữa, cho dù Cửu hoàng tử phái thêm người giám sát cũng không ngăn được đám trộm đồ đó, trộm quá nhiều, đánh Đông kích Tây, có phòng cũng không phòng nổi.



Loại chuyện kỳ quái như thế này đương nhiên sẽ bị lan truyền ra ngoài, so với tin tức công chúa Ngưng Hoan không mặc áo yếm trước đây còn hot hơn.
Ánh mắt Yên Thu tối lại, nhưng không nói gì, chỉ càng tăng tốc thêm.



Phía sau truy binh càng lúc đuổi càng gần, nước mưa càng dồn dập hơn, nhân tố nguy hiểm không ngừng ngưng tụ lại trong màn mưa, căng chặt.



“Phụt!”



“Có mai phục!” Gần như cùng lúc, tiếng quát của Huyền Trần xuyên qua màn mưa.



Giọng hắn còn chưa dứt, mũi tên đầu tiên đã bắn đến nơi, sượt qua thân người Yên Thu, cắm vào thân cây phía trước. Tiếp sau đó là mũi tên thứ hai, mũi tên thứ ba, từ bốn phương tám hướng bắn tới, mật độ còn dày đặc hơn cả màn mưa.



Yên Thu không biết móc từ đâu ra một thanh kiếm, nhanh chóng chặn những mũi tên đó lại, con ngựa đưa hắn đi phi nhanh qua cơn mưa tên. Huyền Trần và những người khác chặn phía sau.



Nhưng xông ra khỏi mưa tên, đám người áo đen phía trước đã đợi từ lâu.



Yên Thu ghìm ngựa lại.



Không khí bỗng tĩnh lại.



Hai bên cứ thế giằng co ba giây, đám người áo đen đồng thời động thủ, “Thất hoàng tử, đắc tội.”



Người áo đen dáng vẻ lợi hại, giống như thể có thể lên trời ngay lập tức vậy. Nhưng khoảnh khắc chúng bắt đầu động thủ, cơ thể bỗng nhào mạnh một cái về phía trước, đồng thời ngã xuống đất.



Yên Thu: “…”



Xung quanh dường như có thứ gì đó đang phát tán, nhưng hắn không cảm thấy có sự uy hiếp đối với hắn, từ phía xa xa tiếng kêu rên vang lên, xuyên qua màn mưa đêm, rợn cả tóc gáy.



Thứ vô hình đó giống như sóng biển không ngừng đẩy ra xa, những nơi nó quét qua người ngã ngựa đổ, máu tươi túa ra.