Boss Là Nữ Phụ

Chương 1536 : Cẩm lạc kinh thu (22)

Ngày đăng: 18:41 01/05/20


Thời Sênh cất số tiền công đó lại, chậm rãi đi ra khỏi huyện thành, vừa ra đến cổng huyện đã gặp mấy tên thiểu năng mặc trang phục dạ hành giữa ban ngày ban mặt.



“Này, nữ hiệp, nữ hiệp!” Tên nam nhân chỉ để lộ ra đôi mắt giơ tay vẫy gọi Thời Sênh.



Thời Sênh: “...” Cô thực sự không quen biết họ, thật đấy!



Thời Sênh không muốn để ý đến họ, nhưng đám người đó lại đi theo lên, “Nữ hiệp, sao cô không để ý đến chúng tôi?”



“Không muốn nói chuyện với người mặc trang phục dạ hành giữa ban ngày.” Thời Sênh lạnh mặt.



“Cô không cảm thấy như vậy rất ngầu sao? Đây chính là trang bị bắt buộc của Thanh Phong Đảng chúng tôi, mỗi người hai bộ, mặc luân phiên, có phải là vô cùng thấu hiểu lòng người không?”



“Ha ha.” Ngầu cái ông nội ngươi ấy! Thấu hiểu cái ông nội hai nhà ngươi ấy!



Ban ngày ban mặt mà ăn mặc như vậy, sợ người khác không biết mình không phải là người tốt sao?



Có nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của dân chúng xung quanh không hả.



Các ngươi cách xa ông ra!



Thời Sênh tăng tốc, nhưng đám người đó cứ bám chặt lấy như sam, “Nữ hiệp đừng đi nhanh như vậy chứ, gặp nhau là có duyên, chúng ta có thể gặp nhau ở đây chứng tỏ là giữa chúng ta có duyên phận.”



Thời Sênh: “...” Không muốn có duyên phận gì với các ngươi hết.



Lão đại vẫn chưa từ bỏ ý định. Từ chuyện trước đây khi hắn đánh nhau mà vẫn còn nói chuyện với cô đã biết được ngay người này mắc bệnh nói nhiều.



“Nữ hiệp một mình cô đơn độc đánh ổ sơn trại, huynh đệ ta phục sát đất.”



Vẻ mặt Thời Sênh lạnh lùng, “Ngươi nằm sát đất một cái ta xem nào.”



Lão đại: “...”



“Cái này, ở đây nhiều người quá, không được hay cho lắm.” Lão đại pha trò, “Nữ hiệp này, ta biết có một sơn trại thổ phỉ, chi bằng chúng ta liên thủ đi trừ gian diệt ác.”



Trừ gian diệt ác??



Từ này chẳng liên quan gì đến cô hết được chưa hả?
Thời Sênh hơi nhếch miệng, “Người muốn mua đầu của ta là ai?”



“Công chúa Ngưng Hoan.” Lão đại nhiều lời lập tức tiếp lời, “Nguyên văn lời hắn nói không phải là muốn đầu của cô, chỉ là muốn bắt cô lại, nhưng không nói đến sống chết, ở trong giới của chúng ta, phải tự động hiểu là muốn đầu của mục tiêu.”



Nam chính đại nhân...



Lại muốn lấy mạng của ông sao, mẹ kiếp!



Lúc nào cũng có những tên thiểu năng muốn làm hại bản cô nương, sợ quá đi mất!



“Trước đây chẳng phải mục tiêu của ngươi là ám sát Yên Loan sao? Sao lại đổi mục tiêu rồi?”



“Đừng nhắc nữa, Cửu hoàng tử đó lần nào cũng có thể hóa nguy thành an, cứ như có bàn tay vàng vậy. Bây giờ cô ta đã thành hôn với công chúa Ngưng Hoan, có ám sát cô ta cũng không có nghĩa lý gì, cho nên trực tiếp đổi thành công chúa Ngưng Hoan.”



Thời Sênh nhìn hắn một cái, người này không nghi ngờ gì nữa chắc chắn là đến từ xã hội hiện đại, hơn nữa còn chẳng phải là người tốt gì, tuy nhiên... hơi hâm đơ một tí.



Thời Sênh bỗng nhiên cười nhạt, “Vừa rồi ngươi nói là muốn đi trừ gian diệt ác sao?”



Lão đại nhiều lời nhìn thấy nụ cười của Thời Sênh, một luồng hàn khí âm u bỗng từ gót chân hắn xuyên lên đến tấn đỉnh đầu, hắn rùng mình một cái, “Ta... ta chỉ thuận miệng nói thôi, nữ hiệp... cô sẽ không muốn đi thật đấy chứ?”



“Trừ gian diệt ác, người người đều phải có trách nhiệm.” Thời Sênh cười híp mắt.



Lão đại nhiều lời: “...” Mẹ kiếp, đây là đào hố tự chôn mình đúng không?



Trước đây hắn dám nhắc đến chuyện này hoàn toàn là bởi vì nhìn ra được cô không phải là người thích lo chuyện bao đồng.



Lão đại nhiều lời hối hận muốn chết, nhưng bây giờ hắn cũng không có đường lui, chỉ có thể cùng Thời Sênh đi trừ gian diệt ác, để lại tiếng thơm muôn đời.



Thử nghĩ xem, đường đường là lão đại của một tổ chức sát thủ hàng đầu như hắn lại phải đi trừ gian diệt ác, thiên hạ biết được sẽ cười rụng răng luôn ấy chứ?



“Sao lúc nào cô cũng để lại một phần vậy?” Lão đại nhiều lời không nhịn được hỏi Thời Sênh sau khi tiêu diệt xong hang ổ thổ phỉ thứ n.



Đồ trong hang ổ thổ phỉ có khi cô sẽ lấy hết, có khi không. Lão đại nhiều lời hoàn toàn không lần ra được quy luật của Thời Sênh.



Chẳng lẽ là hứng lên thì lấy nhiều, mà mất hứng thì lấy ít sao?