Boss Là Nữ Phụ

Chương 1549 : Đại sư thông linh (3)

Ngày đăng: 18:41 01/05/20


“Bạn ơi, bạn không sao chứ?”



Thời Sênh đang cúi đầu suy nghĩ thì lại nghe thấy giọng nói của phụ nữ ở bên cạnh. Cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy một đôi mắt tràn ngập lo lắng.



Là một nữ sinh rất đẹp mặc đồ thể thao đơn giản, lưng đeo ba lô.



Tuy tầm mắt lo lắng của đối phương dừng trên người cô nhưng thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn cô gái mặc váy hoa bên cạnh.



Cô ta cũng có thể thấy hồn ma cô gái ấy?



“Bạn không thoải mái ư?” Nữ sinh lại hỏi, sự lo lắng trong đáy mắt càng sâu hơn.



“Không.” Ánh mắt Thời Sênh dừng trên cổ cô ta. Hiện tại thời tiết đã bắt đầu nóng hơn, đại đa số người đều mặc áo lộ cổ, nữ sinh này cũng thế. Thời Sênh nhìn thấy trên cổ cô ta có đeo một chiếc vòng ngọc Quan Âm.



Ngọc Quan Âm không hiếm thấy, nhưng mà ngọc Quan Âm cô ta đeo lại rất khó gặp.



Có câu tục ngữ nói nam mang Quan Âm, nữ mang Phật.



Hơn nữa, miếng ngọc Quan Âm kia còn rất quen mắt. Nguyên chủ mang ngọc Quan Âm bên người nhiều năm như thế nên chắc chắn cô không nhận nhầm – đó là miếng ngọc Quan Âm của nguyên chủ.



Sau khi nguyên chủ tỉnh lại thì thấy trên người mình có một miếng ngọc Quan Âm. Vì thôn dân chăm sóc cho cô nên cô đã đưa miếng ngọc đó cho họ.



Tại sao nó lại ở trên người nữ sinh này?



Nữ sinh thấy Thời Sênh nhìn chằm chằm vào ngọc Quan Âm trên cổ mình thì không những không che giấu mà còn hào phóng giới thiệu: “Đây là do người nhà xin về cho tôi đấy.”



Thời Sênh gật đầu, không nhìn cô ta nữa.



Có lẽ những thôn dân kia bán miếng ngọc Quan Âm đi rồi bị người ta mua về, cũng có thể là loại giống nhau mà thôi.



Ngọc Quan Âm của nguyên chủ hình như cũng là do cha mẹ xin về.



“Bạn thật sự không sao chứ? Có muốn tôi đỡ bạn sang bên kia nghỉ ngơi một chút không?” Nữ sinh tiếp tục nói chuyện.



Thời Sênh nhìn cô gái váy hoa bên cạnh, thấy cô ta đang đứng rất nghiêm túc, lúc nhìn Thời Sênh, lúc lại nhìn nữ sinh bên cạnh.



Ánh mắt nữ sinh kia vẫn không rời khỏi cô gái váy hoa. Thời Sênh chắc chắn cô ta có thể thấy hồn ma này.




“Em… em cũng không rõ nó là gì… Giờ nó không ở đây, nhưng nó vẫn cho em cảm giác nó rất đáng sợ. Chị, chị phải cẩn thận nhé, em đi đây.”



Hồn phách của cô gái váy hoa càng lúc càng trong suốt. Cô ta vẫy vẫy tay với Thời Sênh, “Cảm ơn chị.”



Thời Sênh nhìn cô gái váy hoa biến mất rồi mới nhíu mày nhìn xung quanh.



“Nhị Cẩu Tử, thứ gì đi theo ta thế?”



[Rà quét năng lượng không có kết quả.] Hệ thống mau chóng đưa ra đáp án.



“Có thứ gì tới gần ta thì nói ngay với ta.” Cô gái váy hoa chắc chắn không nói dối. Nếu cô không cảm nhận được thì hoặc đối phương quá mạnh, hoặc là đối phương cũng không tới vì cô, chỉ là vừa lúc bị cô gái váy hoa kia nhìn thấy nên mới ngộ nhận là đi theo cô mà thôi.



[…] Rất muốn phản đối nhưng nghĩ tới việc Ký chủ một lời không hợp liền bãi công, nó chỉ có thể ngậm miệng.







Thời Sênh dựa theo ký ức của nguyên chủ tìm tới nơi mà cô từng ở, ấn chuông cửa.



“Ai thế, hơn nửa đêm rồi.” Bên trong bộ đàm truyền ra một giọng nói không vui, bên kia có vẻ không nhìn rõ người đứng ngoài cổng, “Cô tìm ai?”



Thời Sênh nhíu mày, “Đây là Kỷ gia phải không?”



“Không phải.” Đối phương trả lời rất nhanh rồi cắt đứt.



Thời Sênh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, không sai mà.



Quang cảnh xung quanh cũng y như trong ký ức của nguyên chủ, không hề thay đổi…



Chẳng lẽ Kỷ gia chuyển đi rồi?



Thời Sênh cũng không gọi cửa nữa mà tìm một chỗ ở qua đêm, ngày mai lại tới hỏi.



Xung quanh đều là biệt thự, người ở nơi này có lẽ cũng có liên quan tới nhau, dù chuyển nhà thì chắc họ cũng sẽ biết được là chuyển đi đâu.



Nếu không hỏi được thì còn có thể tới công ty của Kỷ gia để hỏi.