Boss Là Nữ Phụ

Chương 1550 : Đại sư thông linh (4)

Ngày đăng: 18:41 01/05/20


Hôm sau, lúc ăn sáng, Thời Sênh nghe thấy có người bàn luận về vụ cây cột trong nhà ga có chứa thi thể. Thời Sênh dán bùa ẩn thân nên trong mắt những người ở nhà ga, cây cột kia tự mình nổ tung rồi gãy gục.



Thế nên mọi người đều cảm thấy đây là do người chết không cam lòng nên muốn cho người khác biết thi thể của cô ấy ở trong đó.



Tóm lại, đủ các loại suy đoán, cái gì cũng có.



Chuyện này cũng trở thành sự kiện nóng hổi nhất hiện tại.



Thời Sênh lại đi tới khu biệt thự hôm qua liền vừa hay gặp được chủ nhân biệt thự ra ngoài.



“Chào chú.” Thời Sênh ngăn người đó lại.



Đối phương là một người đàn ông trung niên, vừa nhìn đã biết là người lăn lộn trên thương trường. Ông ta nghi hoặc quan sát Thời Sênh, “Cô gái, cô có việc gì sao?”



“Cháu muốn hỏi thăm một chút, chủ trước của ngôi nhà này đã chuyển đi đâu rồi ạ?”



“Không rõ.” Người đàn ông lắc đầu, “Nhà này chú mua lại trong tay bên môi giới nên không rõ chủ nhà là ai.”



Thời Sênh nhíu mày, lễ phép nói lời cảm ơn.



Thời Sênh hỏi người đàn ông đó tên của người môi giới rồi xâm nhập cơ sở dữ liệu tra xét một chút. Ngôi nhà này đã bán được nửa năm, bên trên có phương thức liên hệ nhưng giờ lại không gọi được nữa.



Thời Sênh thở dài, xem ra giờ chỉ có thể tới công ty.



Di động của nguyên chủ đã mất từ lâu rồi, hơn nữa trước giờ nguyên chủ gọi điện thoại cũng chẳng bao giờ lưu số nên giờ cô chẳng biết gì hết.



Hố ông à?



Thời Sênh lãng phí cả một buổi sáng mới tìm được một nơi ăn trưa.



Đây là khu vực gần trường học cũ của nguyên chủ. Thời Sênh đi bộ qua đó, có nhìn thấy mấy gương mặt quen thuộc nhưng đối phương lại tỏ ra không quen biết cô.



Thời Sênh càng đi càng cảm thấy không thích hợp, dù Kỷ Đồng mất tích tận một năm thì những người này cũng không thể coi cô như là không khí thế được?



Mẹ kiếp, cô còn chưa chết cơ mà!




Sau khi bức vẽ hoàn thành, Thời Sênh lại nhìn thấy một gương mặt cực kỳ xa lạ… nhưng cũng cực kỳ quen thuộc.



Thời Sênh thử liên tiếp mấy lần với những họa sĩ khác, đến lúc vẽ xong cũng chỉ nhìn thấy gương mặt hoàn toàn không phải của mình.



Khuôn mặt này không phải là cô.



Ít nhất, gương mặt mà người bên ngoài nhìn thấy không phải là cô.



Có lẽ bởi vì cô là bản thể nên mới có thể nhìn thấy gương mặt của mình.



Thời Sênh lấy di động chụp một bức rồi bảo đối phương vẽ lại, vẽ ra vẫn là khuôn mặt kia. Vậy nên, ngoại trừ cô, dù là hình thức nào, gương, ảnh chụp… thì người khác nhìn vào cũng sẽ thấy một gương mặt khác.



Thời Sênh cúi đầu nhìn bức phác họa trong tay, môi nhếch lên.



Ngọc Quan Âm!



Khó trách lại ở trên người cô ta.



Khuôn mặt trên bức vẽ chính là khuôn mặt của nữ sinh mà cô đã gặp ở nhà ga, rất xinh đẹp nhưng vẫn kém nguyên chủ mấy phần.



Cô gái kia nguyên chủ chưa từng gặp, dù ở thôn làng trong núi hay ở bên ngoài đều chưa hề gặp lần nào, vậy thì cô ta ở đâu chui ra?



Một người sống sờ sờ như thế, không thể nào đột nhiên xuất hiện được.



Thời Sênh cầm bức vẽ rồi mạnh mẽ xâp nhập kho hồ sơ công dân của quốc gia, sau khi biên soạn một mã rà quét liền bắt đầu tiến hành phân biệt với gương mặt trên bức vẽ.



Nhưng lại không nhận được bất kỳ kết quả nào.



Người này dường như không tồn tại.



Thú vị.



Màn diễn này còn chưa bắt đầu đã xuất sắc như vậy rồi.