Boss Là Nữ Phụ

Chương 1580 : Đại sư thông linh (34)

Ngày đăng: 18:41 01/05/20


Quý Mạn lựa chọn ra đi nhưng chuyện về thôn làng kia vẫn truyền ra.



Tục ngữ nói, giấy không thể gói được lửa, chuyện này không chỉ có một người nhắc tới. Những người đã chết không dưới một lần nhắc tới chuyến đi kia cho bạn học biết, bao nhiêu cái miệng như thế sao có thể bịt nổi chứ?



Chuyện này rất ầm ĩ, cuối cùng trường học không thể không để cơ quan có thẩm quyền đứng ra giải quyết. Người nhà của đám học sinh thấy có lợi lộc nên không những không nghe nhà trường và Tạ Vong Kỳ nói, càng lúc càng làm loạn nhiều hơn.



Thời Sênh nghe nói, cuối cùng mấy người đó nhận được một khoản bồi thường kếch xù thì chuyện này mới ngừng lại.



Con người mà không chịu nói lý lẽ quả đúng là tai nạn của thế giới này.



Con mình chết rồi nên sẽ lại tìm cách kiếm về nhiều lợi lộc nhất.



Đây là nhân tính.



“A, nghe nói học trưởng Sầm Triệt ở trường bên cạnh suýt chút nữa bị xe đâm phải đấy, nếu không phải bên cạnh đột nhiên có người đi xe đạp qua thì phỏng chừng lúc này anh ấy đã nằm trong bệnh viện rồi.” Hai nữ sinh vừa đi vừa nói chuyện với nhau.



“Người đi xe đạp kia cũng thật đáng thương…”



“A, vừa rồi có người đi qua à?”



“Không.”



Hiện trường tai nạn xe cộ ở bên ngoài trường của Sầm Triệt, hiện trường đã được dọn dẹp gần xong, người vây xem cũng đã tản đi gần hết.



Thời Sênh gọi điện cho Sầm Triệt nhưng điện thoại của hắn tắt máy.



Cô hỏi người ở hiện trường thì biết Sầm Triệt đã được đưa tới Cục Cảnh sát.



Thời Sênh vội vàng chạy tới Cục Cảnh sát. Cảnh sát bên ngoài không cho cô vào, suýt chút nữa cô đã đánh nhau với người ta. Đúng lúc này, một chiếc xe lặng yên dừng lại.



“Chị, chị…” Giọng nói non nớt làm Thời Sênh phải dừng nắm tay. Cô xoay người nhìn thì thấy cô bé con lần trước đang ghé vào cửa xe vẫy vẫy tay với mình.



Bên cạnh cô bé còn có một người phụ nữ quý phái đang nhìn mình cười tủm tỉm.



“Chị, lên xe đi, em đưa chị vào gặp anh trai.” Cô bé tiếp tục vẫy tay với Thời Sênh.



Thời Sênh đang cân nhắc xem mình đánh nhau vào nhanh hơn hay ngồi xe vào nhanh hơn, cuối cùng lựa chọn ngồi lên xe.




Sầm Triệt thở hổn hển, môi đỏ lên một cách không bình thường làm cho gương mặt tái nhợt có thêm vài phần sinh khí, không biết có phải ảo giác hay không mà gương mặt của hắn cũng giảm đi một phần tái nhợt.



“Khó chịu ư?” Sầm Triệt cẩn thận nhìn Thời Sênh.



Thời Sênh vuốt ngực, thành thật đáp: “Có một chút.”



Linh khí trong cơ thể hắn không ngừng thấm sang cơ thể cô, rất lạnh, cỗ lạnh lẽo đó không thể hòa tan mà cứ chuyển khắp nơi trong cơ thể cô như muốn làm gì đó.



“Về sau đừng hôn anh như thế nữa.” Cô sẽ cảm thấy lạnh, còn hắn lại cảm thấy ấm áp, giống như uống vào một ly nước nóng, ấm áp từ cổ họng tới tận dạ dày, lan tràn ra khắp chân tay, luồn lách khắp mạch máu.



Đã lâu rồi hắn chưa từng có cảm giác như thế, cảm giác được tồn tại.



Hắn sợ nhiều thêm mấy lần sẽ nghiện.



“Oh.” Thời Sênh tùy tiện đáp, hiển nhiên là không để ở trong lòng.



Sầm Triệt biết cô có ý tứ gì nên định nhắc lại một lần thì cảnh sát bên ngoài lại tiến vào, biểu tình rất bình thường như thể không biết vừa rồi hai người họ ở trong này làm gì.



“Ký tên ở đây là hai người có thể đi rồi.” Cảnh sát đưa một văn kiện cho Sầm Triệt.



Sầm Triệt nhận lấy, dù không chạm vào cảnh sát chút nào nhưng anh ta vẫn hơi rụt lại, ánh mắt nhìn hắn đầy cổ quái.



Cậu sinh viên này giống như người chết vậy…



Trong phòng hình như cũng lạnh hơn ban nãy.



Chờ Sầm Triệt ký tên xong, cảnh sát lập tức đưa cả hai ra ngoài.



Bà Sầm nắm tay bé gái đứng chờ trong sảnh lớn. Thấy bọn họ ra, bé gái lập tức buông tay bà Sầm, chạy nhanh tới, “Anh, anh, anh, anh không sao chứ?”



Cô nhóc muốn ôm lấy Sầm Triệt nhưng cuối cùng lại dừng tay, nhìn hắn với vẻ tội nghiệp.



Sầm Triệt vươn tay xoa tóc cô bé: “Không sao.”



Thời Sênh nhìn chằm chằm tay hắn rồi lại nhìn cô nhóc, cuối cùng dời tầm mắt đi chỗ khác như không thấy gì.