Boss Là Nữ Phụ

Chương 1581 : Đại sư thông linh (35)

Ngày đăng: 18:41 01/05/20


Sau khi chắc chắn Sầm Triệt không xảy ra việc gì, người phụ nữ và cô bé liền rời đi.



Thời Sênh và Sầm Triệt ra khỏi Cục Cảnh sát. Cô cúi đầu như suy tư gì, nói: “Minh khế phải là hai bên chủ động giải, nhưng cũng phải trả giá rất lớn. Nhưng nếu... giết chết đối phương, minh khế cũng sẽ tự động biến mất.”



“Hắn ở đây.” Ánh mắt Sầm Triệt dừng lại trong dòng xe cộ.



Thời Sênh nhìn theo mắt hắn, một bóng đen hiện lên giữa dòng xe cộ, giây tiếp theo, các xe bên đó đâm vào nhau lộn xộn một cách không thể khống chế.



Tiếng phanh xe và tiếng hét chói tai hòa lẫn vào nhau làm người ta sởn tóc gáy.



Mà đầu sỏ gây tội lại đang trôi nổi giữa không trung, tựa hồ như rất hài lòng với sự cố do mình tạo ra.



Lúc trước Thời Sênh chỉ nhìn thấy một bóng đen, nhưng lúc này đã có thể nhìn thấy dáng người, chỉ sợ không lâu sau nữa, hắn có thể hiển lộ hoàn toàn.



Lần khảo nghiệm này…



Thật đúng là thú vị. Bởi vì đây là minh khế nên cô rất khó cảm nhận sự tồn tại của hắn, dù cảm giác được cũng không bắt được.



Nếu cứ như thế, sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.



Nhưng mà…



Cô là Thời Sênh!



Làm gì có chuyện không trị nổi một thứ như thế chứ?



Không ai hiểu tại sao lại xảy ra tràng tai nạn ngoài ý muốn này, như thể các lái xe đều nổi điên tập thể, nhìn thấy xe liền muốn đâm.



Không ít người nói là do ma ám. Một người nổi điên thì cũng thôi đi, làm gì có chuyện cả đám cùng nổi điên như thế? Nổi điên cũng có thể lây lan sao? Chắc chắn là ma làm!



Truyền thông lúc đưa tin vì để hấp dẫn người xem nên cũng dùng mấy chữ thần quái, nhưng sau đó nhanh chóng bị cắt bỏ. Có điều tin đã đăng lên rồi, có người cũng đã sớm chụp lại màn hình, dù có cắt bỏ thì cũng không thể gây trở ngại cho việc truyền bá thông tin được.
Hình như cô gái đó nói gì với âm linh, lực lượng trên người âm linh lập tức bùng nổ, bay về phía đó.



Kỷ Đồng giả dừng lại, nhìn một người một ma chiến đấu ở bên đó, trong lòng sinh ra vài phần mong đợi, mong đợi cô gái đó chết đi.



Kỷ Đồng giả bị chính suy nghĩ này của mình dọa cho nhảy dựng, tại sao cô ta lại có ý nghĩ như thế chứ?



Gió từ bên kia quét tới kèm theo âm khí lạnh lùng khiến cho cô ta không nhịn được rùng mình. Cô ta lại lần nữa ngẩng đầu nhìn về phía đó nhưng không thấy bóng đen kia đâu nữa, chỉ có một cô gái đang đứng dưới ánh trăng, lân quang trên thiết kiếm sáng lên giống như gương trên tủ kính rơi vỡ, như kim cương bị nghiền nát.



Âm linh kia đã chết rồi ư?



Không…



Trong đáy lòng Kỷ Đồng chợt nổi lên một cỗ khí lạnh. Cô ta xoay người định chạy nhưng thân mình lại không thể nào nhúc nhích, sau lưng có thứ gì đó lạnh băng dán lên, cổ lại một lần nữa bị đôi tay lạnh băng túm lấy.



Thời Sênh xách kiếm theo, chậm chạp đi tới, tầm mắt lướt qua cô ta rồi dừng ở phía sau, biểu tình cười như không cười, “Anh giết chết cô ta đi, giết chết cô ta rồi tôi sẽ rất cảm ơn anh, sau đó sẽ để anh chết thoải mái hơn một chút.”



“Cô là cô dâu của tôi, tại sao lại ở bên người khác?” Tay của âm linh đặt trên cổ Kỷ Đồng nhưng không dùng sức, hắn chỉ tức giận chất vấn Thời Sênh.



“Cô dâu của anh? Cô dâu của anh đã sớm chết rồi, tôi là người mà anh có thể mơ ước sao?” Thần sắc Thời Sênh đạm mạc, ánh trăng lọt vào trong đôi mắt đen láy của cô ngập tràn vẻ thanh lãnh và lạnh lùng.



“Cô và tôi chắc chắn có minh khế, cô chính là cô dâu của tôi. Tại sao cô lại phản bội tôi? Có phải gã đàn ông kia quyến rũ cô không?” Cảm xúc của âm linh không ổn định nên tay hắn đặt trên cổ Kỷ Đồng giả lúc siết lại, lúc lỏng ra, sắc mặt của Kỷ Đồng giả cũng biến hóa theo động tác của hắn.



“Làm ơn đi anh trai, tôi không quen anh, đừng có áp đặt hai từ “phản bội” đó lên người tôi.”



“Không quen biết?” Ngữ điệu của âm linh bén nhọn hơn mấy phần giống như vũ khí sắc bén cọ qua đồ sứ làm cho màng nhĩ rung lên, “Là chính cô hạ lời thề muốn ở bên tôi, sao cô lại nói là không quen biết?”



“A, người mà anh nói đã chết rồi, chết trên kiệu hoa. Còn lúc trước cô ta lập hạ lời thề cũng là vì bị ép buộc thôi, không phải tự nguyện. Còn có câu hỏi nào nữa không?”



Cả cái thôn kia đều không có ai là người thường, nhiều thế hệ bọn họ thờ phụng một âm linh, âm linh đó chính là người đàn ông trước mắt cô.