Boss Là Nữ Phụ

Chương 1654 : Ôn cố tri tín (24)

Ngày đăng: 18:43 01/05/20


Nữ chính trong ngược văn, rõ ràng có rất nhiều cơ hội có thể chạy, nhưng chỉ cần nam chính xảy ra chút chuyện, nữ chính liền mềm lòng.



Sau đó đợi nam chính tỉnh lại, lại là ngược ngược ngược.



Có mấy nữ chính trong ngược văn bất kể nam chính làm gì, cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ cho hắn.



Đều là sáo lộ a!



[Trước đó cô không phải cũng muốn nhốt Phượng Từ lại sao? Cô và những nam chính kia có gì khác nhau, không biết xấu hổ!! Thể diện đâu!!] Hệ thống không nhịn được chen vào. Ký chủ này chả khác gì nam chính bệnh kiều* phiên bản đáng sợ hơn, cô ta bây giờ lại không biết xấu hổ nói ra như thế.



* Bệnh kiều: Từ gốc là tiếng Nhật yandere. Yandere thường để chỉ các nhân vật trong Anime hoặc Manga có tính cách yếu đuối, nhút nhát, dễ xấu hổ. Họ thường có ngoại hình dễ thương, rất chung thủy với người mình yêu nhưng tâm lý thường bất ổn. Họ có thế làm bất cứ thứ gì để giữ được người yêu đến mức không kiểm soát nổi như giết người chẳng hạn.



“Ta chỉ là muốn nhốt hắn lại, ta có giày vò hắn bao giờ?”



Nam chính một lời không hợp liền cưỡng ép, ngược tâm lại ngược thân nữ chính. Lúc Phượng Từ thể hiện chống đối, cô cưỡng ép thật bao giờ? Không phải là đều kiên nhẫn dỗ dành, hận không thể dâng cả thế giới đến trước mặt hắn chắc.



[...] Hình như không có.



“Hơn nữa ta rốt cuộc cũng đâu có nhốt hắn lại.”



Cô là có cách nghĩ kia, cô không phủ nhận.



Nhưng cô chưa từng muốn giày vò hắn.



[Ha ha, cô là chưa từng muốn giày vò hắn, nhưng cô còn đáng sợ hơn giày vò hắn nhiều.] Cô là muốn kéo hắn cùng chết.



“Hắn nguyện ý.”



[...] Bản hệ thống cạn lời rồi, [Vậy nữ chính người ta cũng là cam tâm tình nguyện, cô quản được à?]



Ngược văn không phát triển như vậy thì phát triển như nào?



Nếu không còn gọi là ngược văn à?



Ký chủ thiểu năng!



“Ta phổ cập khoa học sáo lộ chút, chứ có nói không được đâu.” Thời Sênh phẫn nộ, nữ chính chọn thế nào, liên quan rắm gì đến cô! Dù sao cô chỉ phụ trách phá CP.



[...] Đồ thần kinh.




Mấy bức ảnh tử tế, lại bị Ôn Cố chỉ ra mấy khuyết điểm, hơn nữa còn đều là loại khuyết điểm không đáng kể.



Thời Sênh đột nhiên có chút hiểu mấy chị em y tá tối qua, tại sao lại không thích hắn.



Ai chịu nổi sự bới móc của hắn chứ!



“Thiếu gia, uống thuốc thôi.”



Chú Vinh đi vào thấy Thời Sênh ôm máy tính của thiếu gia nhà mình tô tô xóa xóa, thiếu gia lại ngồi bên cạnh đọc sách, biểu tình biến thành kỳ dị.



“Ừm.” Ôn Cố đặt sách xuống, nhận lấy thuốc.



Chú Vinh vội đi rót nước, cẩn thận đưa cho Ôn Cố.



Ôn Cố nhìn cốc nước, “Đổi cốc khác.”



Chú Vinh nhìn cốc, không nói hai lời đi rửa cốc rót nước khác.



“Anh như vậy...” Thời Sênh ngẩng đầu lên, nhìn Ôn Cố.



“Tôi chính là đáng ghét như vậy.” Ôn Cố tiếp lời cô, “Cho nên cô Tô đừng nên lãng phí thời gian với tôi.”



Chú Vinh rót xong nước đi ra, vừa vặn nghe thấy những lời này của Ôn Cố, đáy lòng lại kinh ngạc, cô gái này thích thiếu gia?



Phụ nữ thích thiếu gia thật ra rất nhiều, đương nhiên đó là lúc chưa tiếp xúc với thiếu gia. Một khi đã tiếp xúc với thiếu gia rồi, thì không có mấy ai chịu được.



“Đổi.”



Chú Vinh than thở, ông ta hoàn toàn không nhìn ra cái cốc này làm sao, nhưng thiếu gia có thể bới ra.



“Để cháu.” Thời Sênh đặt máy tính xuống, giơ tay với chú Vinh đòi cốc.



Chú Vinh chần chờ nhìn thiếu gia nhà mình. Thiếu gia tương đối bài xích người khác đụng vào đồ của mình, đặc biệt là người lạ, cho nên vừa rồi nhìn thấy Thời Sênh dùng máy tính của hắn, ông mới giật mình như vậy.



Ôn Cố chẳng ừ chẳng hử, chú Vinh chỉ đành đưa cốc cho Thời Sênh, “Vậy làm phiền cháu rồi.”



“Có thể phục vụ cho đại thần, là vinh hạnh của cháu.”