Boss Là Nữ Phụ
Chương 1663 : Ôn cố tri tín (33)
Ngày đăng: 18:43 01/05/20
“Lôi tổng, bên ngân hàng không cho vay...”
“Lôi tổng, Hoàng tổng bên đó không gặp chúng ta, chuyện hợp đồng nói từ từ.”
“Lôi tổng...”
Các loại báo cáo dồn dập đến chỗ Lôi Đình. Cả người Lôi Đình đều nổi điên, chỉ một đứa con gái lại có thể ép hắn đến mức này.
Bản lĩnh lớn lắm!
“Lôi tổng, Phương gia gọi điện đến nói mời ngài ăn cơm.” Trợ lý cẩn thận báo cáo.
Phương gia?
Lôi Đình híp mắt, “Có nói là chuyện gì không?”
“Không có.” Trợ lý lắc đầu.
Phương gia, chính là nhà vị hôn thê của Lôi Đình. Chuyện ngân hàng không cho vay, quá nửa là do Phương gia sai khiến. Hắn biết Phương gia đang mượn cơ hội này ép hắn.
“Anh Lôi.” Phương Sính Đình đứng ở cửa đón hắn, trên mặt mang ý cười, nhưng Lôi Đình lại cảm thấy nụ cười của cô ta có chút kỳ quái.
Lôi Đình quan sát trên dưới, cô ta dường như xinh đẹp phóng khoáng hơn trước kia, trên mặt mặc dù tươi cười, nhưng lại đầy cảm giác xa cách.
Xa cách...
Đúng rồi, chính là chỗ này không đúng. Ánh mắt Phương Sính Đình nhìn hắn, từ trước đến nay đều là tha thiết si mê, đã khi nào từng dùng ánh mắt xa cách như vậy nhìn hắn chứ?
“Phương Sính Đình, nếu như cô muốn giở trò gì, tôi khuyên cô bỏ cái suy nghĩ này đi.”
“Anh Lôi nghĩ nhiều rồi, lần này mời anh đến, chỉ là có chút chuyện muốn nói rõ với anh.” Phương Sính Đình tỏ ý mời Lôi Đình vào trong.
Đáy lòng Lôi Đình cho rằng Phương Sính Đình đang giở trò, chịu đựng sự chán ghét tiến vào phòng khách. Cha mẹ Phương gia đều ở đó, đã ngồi bên bàn ăn, dường như đang đợi hắn.
Lôi Đình chào hỏi xong ngồi xuống. Phương Sính Đình kêu người mang thức ăn lên, trong chốc lát trên bàn ăn có chút yên lặng.
Phương Sính Đình uống một ly rượu vang, giơ tay nhấc chân đều mang theo sự thành thục của nữ nhân. Lôi Đình lần đầu tiên phát hiện người phụ nữ này hình như trừ xinh đẹp ra, cũng không phải cái gì cũng vô dụng.
Lôi Đình thu hồi tầm mắt, nhìn về phía ông Phương, “Bác Phương, chuyện liên quan đến tập đoàn cháu vay tiền, không biết vì nguyên nhân gì mà không thông qua?”
Thời Sênh cảm thấy trong đầu đám người đi đường kia đang không ngừng bắn ra bình luận như vậy.
“Tớ gọi điện thoại cho cậu, cậu không nghe, nhắn tin không trả lời, gửi bưu kiện cũng không hồi đáp. Tô Tiểu Tâm cậu muốn lên trời hả!!”
Hách Bảo Bối vẫn còn đang rống.
Tức chết hắn rồi!
Đề phòng mình bị thành trò hề, Thời Sênh quả quyết xoay người rời đi, hướng về phía xe bên đường.
Hách Bảo Bối chưa từng nhìn thấy chiếc xe kia, nhưng Thời Sênh đi lên, hắn cũng theo bản năng kéo cửa xe, nhưng đột nhiên phát hiện bên trong còn có một người, lập tức ngẩn ra, “Ôn Cố?”
Thời Sênh nằm bò bên nóc xe bên kia, “Bạn trai của tớ.”
Hách Bảo Bối “ầm” một cái dập cửa xe lại, trừng Thời Sênh một cái, lại kéo cửa ra. Chắc chắn hắn không nhận sai người, đây chính là Ôn Cố.
Hách Bảo Bối ngồi vào phía trước, mặt đầy quỷ dị. Mấy lần hắn muốn nói chuyện với Thời Sênh, mắt quét đến Ôn Cố lại nuốt trở về, lấy điện thoại nhắn tin.
[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Tô Tiểu Tâm, có phải cậu điên rồi không??]
[Tô Tín: Nếu như tớ điên rồi, cậu bây giờ chính là một cỗ thi thể.]
[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Ôn Cố a!!! Đó là Ôn Cố. Mẹ kiếp, cậu biết lúc hắn ở trường khốn nạn thế nào không?]
Hách Bảo Bối là lưu manh, tin đồn nghe nhiều hơn người khác nhiều.
[Tô Tín: Bây giờ anh ấy đâu có khốn nạn.]
[Đệ Nhất Thần Xạ Thủ: Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời cậu nghe chưa hả? Mắt mũi cậu kiểu gì thế? Trên thế giới nhiều đàn ông tốt như thế cậu đều chướng mắt, lại nhìn trúng một người như vậy?]
[Tô Tín: Tớ chính là vừa ý anh ấy.]
Hách Bảo Bối quay đầu nhìn Thời Sênh, hai tay im lặng bật ngón giữa.
Cậu đợi đấy, ông đây phải đi cáo trạng cậu!!
Hách Bảo Bối và Tô Tín tuyệt đối đều là người cáo trạng chuyên nghiệp với ba mẹ đối phương. Người nọ đào hố người kia không chút nương tay.