Boss Là Nữ Phụ
Chương 1664 : Ôn cố tri tín (34)
Ngày đăng: 18:43 01/05/20
Hách Bảo Bối nghe nói Thời Sênh có bạn trai lỗ mãng, không quan tâm nguy hiểm bị ba mẹ nhà mình truy sát, nên đặc biệt từ nước ngoài trở về. Kết quả trở về lại phát hiện tiểu thanh mai nhà mình ở bên người đã từng là nhất bá, hắn muốn chết luôn cho rồi.
Mà Ôn Cố toàn bộ quá trình đều lấy ánh mắt “Loại đàn ông này rốt cuộc tại sao biết bạn gái của mình” nhìn hắn, ý ghét bỏ trong đó vô cùng rõ ràng, khiến cho tên thần kinh như Hách Bảo Bối cũng cảm thấy rõ.
“Tô Tiểu Tâm, hắn có phải đang ghét bỏ tớ không?” Hách Bảo Bối chỉ Ôn Cố hỏi.
“Ờ.” Không phải đúng là ghét anh à?
Biểu cảm của Ôn Cố lúc này đã chuyển thành “Người như vậy không xứng đứng cạnh bạn gái nhà mình”, cho nên hắn giơ tay kéo Thời Sênh về bên cạnh mình, trực tiếp chen Hách Bảo Bối ra.
Hách Bảo Bối: “...” Làm gì thế!!
“Đây là bạn gái tôi, xin cậu giữ khoảng cách với cô ấy.” Ôn Cố liếc Hách Bảo Bối.
“Cái gì mà bạn gái anh? Em gái này là người ông đây nhìn từ nhỏ đến lớn. Anh là cái gì hả?” Hách Bảo Bối bùng nổ, cải trắng xinh đẹp nhà hắn làm sao lại bị heo lấy đi như vậy??
Mặc dù sớm muộn cũng bị heo lấy đi, nhưng Tô Tiểu Tâm, cậu không thể tìm một con heo tốt hay sao?
Ôn. Heo. Cố vẻ mặt bất thiện nhìn chằm chằm Hách Bảo Bối.
Hách Bảo Bối: “...”
Sợ gì chứ Hách Bảo Bối, cho dù hắn bây giờ ỷ vào Tô Tiểu Tâm thích hắn, vậy cũng không thể lấy đi địa vị lâu năm của mình được, hừ!
“Sau này cô ấy sẽ chỉ sống bên tôi.”
“Vậy anh cũng không biết cô ấy trước kia thế nào.”
Thời Sênh vội vàng giơ tay ngắt lời bọn họ, lôi Hách Bảo Bối đến bên cạnh, “Cậu bớt nói mấy câu đi.”
“Sao cậu chỉ nói tớ mà không nói hắn? Được lắm Tô Tiểu Tâm, có bạn trai liền quên trúc mã đúng không? Cái đồ không có lương tâm nhà cậu! Ông đây ở nơi xa xôi chạy về, là sợ cậu bị lừa. Bây giờ cậu còn cùng hắn ức hiếp tớ!!” Hách Bảo Bối tức giận.
Khóe miệng Thời Sênh giật giật, “Đại ca, cho xin đi, anh ấy không thể quá kích động. Cậu đừng kích thích anh ấy, xảy ra chuyện thì phiền lắm.”
Hách Bảo Bối trợn mắt, “Cậu còn tìm người bị tâm thần??”
Tiểu thanh mai có khả năng là người thần kinh cũng thôi đi, còn tìm một người bị tâm thần nữa. Sau này chẳng phải là hắn sẽ qua lại với hai người bị thần kinh sao?
Thời Sênh: “...” Mặc dù cảm thấy lời này có chút sai sai, nhưng sao lại cảm thấy hắn nói rất đúng là thế nào.
Thời Sênh bị hôn cả người như nhũn ra, “Ôn Cố… Ôn Cố…”
Ôn Cố dường như muốn tiến thêm một bước, tay thăm dò trong quần áo cô. Thời Sênh chợt túm lấy tay hắn, đôi mắt mơ màng dần dần tỉnh táo lại, “Thôi nào, cơ thể anh sẽ không chịu nổi đâu.”
Chấn động tình dục quá lớn, khẳng định sẽ xảy ra chuyện.
Ôn Cố hung hăng cắn môi Thời Sênh, “Là em câu dẫn anh trước.”
“Nói lý đi, ai hôn trước.”
“Em.”
Thời Sênh: “...” Được rồi, bệnh nhân là không nói lý.
Ông đây không so đo với bệnh nhân!
Thời Sênh ấn hắn trở về, cảnh cáo nói: “Ngủ đi, không được hôn em nữa.”
“Em sợ mình sẽ không nhịn được.” Thời Sênh dường như thở dài nói nhỏ một tiếng, rúc vào trong ngực hắn, ôm chặt hắn.
Hai người lăn qua lăn lại như vậy đổ cả mồ hôi, lúc này ôm càng nóng. Ôn Cố không quá thoải mái đá chăn ra, cả người mềm nhũn, giống như ôm một con thú cưng lớn.
Ôn Cố cả đêm không ngủ, giày vò Thời Sênh cũng không ngủ được.
Buổi sáng lúc thức dậy, chú Vinh nhìn vẻ mặt của bọn họ, lộ ra thần sắc hiểu chuyện lại mơ hồ lo lắng. Khi ông chắc chắn cơ thể của thiếu gia nhà mình không vấn đề gì sự lo lắng kia mới biến mất.
Ôn Cố nằm trên ghế sofa, nhắm hai mắt ngủ bù, ôm cô giống như ôm một hòn than, căn bản không ngủ được, nhưng hắn lại rất thích hòn than kia, rất thoải mái…
“Dậy ăn chút gì đi.” Thời Sênh chọc Ôn Cố.
“Không muốn.” Ôn Cố xoay người, đưa lưng về phía cô.
“Nghe lời.” Thời Sênh kéo hắn dậy, “Uống chút sữa rồi ngủ.”
Ôn Cố hé mắt, chóp mũi ngửi được mùi sữa bò, kéo tay Thời Sênh uống hết, để lại một vòng râu sữa. Hắn lè lưỡi liếm liếm, sau đó mơ mơ màng màng đến gần Thời Sênh, cưỡng ép cọ cọ mặt cô.
Thời Sênh: “...”