Boss Là Nữ Phụ

Chương 1666 : Trẫm là thiên hạ (1)

Ngày đăng: 18:43 01/05/20


Tất cả mọi người đều biết Trầm Bắc quán sủng hậu cung.



*



“Hu hu hu hu hu hu...”



“Bệ hạ, sao người lại nỡ ra đi như vậy chứ...”



Tiếng khóc lóc bi thương vang lên bên tai Thời Sênh. Âm thanh dường như bị thứ gì đó ngăn cách, nên có hơi mơ hồ, nhưng lại đâm ong ong vào trong đầu cô. Thời Sênh chỉ hận không thể chặn những âm thanh đó lại.



Âm thanh càng lúc càng nhỏ lại, dần xa.



Trước mặt Thời Sênh là một màu đen kịt, không nhìn rõ được gì. Cô thử vươn cánh tay ra, nhưng vừa đưa tay ra đã chạm bức vách trơn trượt.



Ta có một suy nghĩ cực kỳ táo bạo.



Thời Sênh chưa chịu từ bỏ ý định, sờ trái sờ phải, xác định chắc chắn mình đang bị nhốt trong một chiếc hòm gỗ hình chữ nhật hẹp dài, cả người đều không ổn.



Hình dạng này, trừ cái quan tài cô không nghĩ ra được thứ gì khác nữa.



Bản cô nương sắp bị đem đi chôn rồi sao ahuhu!



Trên người cô không biết bị thứ gì đó ép đến mức không thở nổi. Cô giơ tay gạt mấy thứ đó sang hai bên quan tài. Tiếng đồ vật bị va đập phát ra âm thanh lanh lảnh. Thời Sênh lấy ra một viên dạ minh châu để chiếu sáng, soi một lượt nơi cô đang nằm.



Hai bên đều là vàng bạc châu báu, dưới nền đất được lót bằng tơ lụa dày dặn, bên trong vách quan tài khắc rất nhiều hình vẽ long phượng trình tường.



Kiểu thiết kế này nhất định là quan tài, hơn nữa còn là loại của người có địa vị cao... Vừa nãy nghe đám người kia gọi gì ấy nhỉ, Bệ hạ à?



Nữ hoàng sao?



Thời Sênh nhìn quần áo mình đang mặc. Đó là một bộ long bào màu vàng tươi. Trên người không có những thứ để bó ngực, chứng tỏ cô không phải là nữ đóng giả nam.



Thân phận vô cùng cao quý...



Nhưng mà sao lại chết rồi thế này!!



Thời Sênh thử ngồi dậy. Cỗ quan tài rất cao và to, đủ không gian cho cô ngồi, chỉ có điều lưng hơi phải khom lại đôi chút.



Cô đẩy đám vàng bạc châu báu sang một phía, để bản thân có thêm chỗ cử động, làm xong mới thở phào một cái.



Nên tiếp nhận ký ức trước đã.




Thời Sênh dùng thiết kiếm đâm về hướng cửa mộ thất, bây giờ cô phải đi khỏi nơi quỷ quái này trước đã.



...



Đùng đoàng đoàng...



Toàn bộ mặt đất Hoàng lăng đột nhiên chấn động. Đám đại thần còn chưa kịp đi xa kinh ngạc nhìn hướng phát ra tiếng vang, đó là lăng mộ phong bế nữ hoàng Tiện Dương.



Sụp rồi sao?



“Có chuyện gì vậy?”



“Mau đi xem sao...”



Một đám đại thần chạy như bay về hướng lăng mộ. Ai nấy sắc mặt khác nhau, trong lòng không ngừng suy đoán xem đã có chuyện gì xảy ra.



Nhưng có đánh chết đám người này cũng không đoán được rằng họ sẽ nhìn thấy một nữ hoàng đã chết giờ lại sống sờ sờ.



Vốn cho rằng là lăng mộ có vấn đề gì, ví dụ như bởi vì thợ xây dựng tắc trách nên bây giờ bị sụp đổ, hoặc có sự cố gì đó ngoài ý muốn, ai ngờ được lại nhìn thấy Nữ hoàng sống lại.



Có đại thần sợ hãi đến ngất đi. Đám đại thần còn lại không ngất đi thì trừng mắt nhìn bóng người màu vàng tươi đang đứng trước cửa Hoàng lăng.



Trước mắt một đám người, Thời Sênh vừa đoan trang lại bá khí kéo lê bộ long bào dài đi lên khỏi đống đá đổ nát, tựa như vị đế vương sắp đăng cơ.



Đúng lúc Thời Sênh đang làm màu, vạt áo quá dài mắc vào đống đá, cô không để ý đến, nên ngã nhào về phía sau.



Thời Sênh: “...” Mẹ kiếp!



Bản cô nương đây làm màu một cái dễ dàng lắm sao? Vậy mà không cho cô lấy một cơ hội!!!



Nữ chính mà xuất hiện thì đều phải có thêm hiệu ứng kỹ xảo màu mè tung tóe, vậy mà cô lại xui xẻo như này!!



Ông đây không phục!



Thời Sênh cố gắng đứng vững, kéo vạt áo vung về phía trước. Cô vốn định nhảy lên trước, nhưng khi đã chuẩn bị xong hết động tác nhảy rồi mới nghĩ ra, cơ thể này không có võ công cũng không có linh khí, nhảy nhảy cái mông.



Chư vị đại thần trơ mắt đứng nhìn Nữ hoàng từ xác chết vùng dậy, đầu tiên là động tác tiêu sái vẩy một cái vạt áo, sau đó cơ thể hơi cong lại, sau đó đứng nguyên tại chỗ, đợi đến khi vạt áo hơi hạ xuống, họ lại nhìn thấy Nữ hoàng Bệ hạ vẫn duy trì tư thế ưu nhã ấy đứng nguyên chỗ cũ.



Mọi người: “...”