Boss Là Nữ Phụ
Chương 1668 : Trẫm là thiên hạ (3)
Ngày đăng: 18:43 01/05/20
Đám đại thần: “...”
Họ đọc sách thánh hiền, học lễ nghĩa liêm sỉ, sao có thể học theo đám gian thần kia được. Họ mà làm vậy thì có khác gì với lũ gian thần?
“Bệ hạ, như vậy không được...”
“Trẫm nói được là được, còn phí lời nữa ta sẽ chém hết lũ các ngươi luôn đấy!!” Thời Sênh hừ một tiếng, “Dù sao thì bây giờ các ngươi không làm thì đám gian thần đó sớm muộn cũng sẽ xử lý trẫm thôi. Đến lúc đó các ngươi cũng sẽ phải chết, chi bằng chết sớm đi, chết sớm siêu sinh sớm.”
Đám đại thần: “...” Họ không muốn chết sớm siêu sinh sớm đâu.
Thời Sênh vẻ mặt lãnh đạm nhìn họ, áo long bào màu vàng tươi khắc họa dung mạo tinh xảo của cô, nhưng cũng tăng thêm sự uy nghiêm không thể dây vào.
Một số người ngoài miệng hô to vì nước vì dân cam tâm tình nguyện đánh đổi cả sinh mạng, nhưng khi thực sự đến lúc đó chưa chắc đã thực sự dám làm.
Có câu uy hiếp đó của Thời Sênh, đám đại thần sợ chết cũng câm miệng lại. Nữ hoàng Bệ hạ đã chết ba ngày dường như bá đạo hơn cả trước kia, tư duy cũng trở nên khác thường.
Mấy vị đại thần bị ép thông đồng làm bậy với Thời Sênh, nghĩ cách làm thế nào để kéo quốc sư xuống nước.
Không ngờ cuộc đời này cô còn có thể được trải nghiệm điều này.
“Bệ hạ...”
Đại thần còn chưa dứt lời, trước mặt đã có một đạo thánh chỉ màu vàng được ném ra. Cô ta ngơ ngác tiếp chỉ, ánh mắt vô thức quét qua những dòng chữ bên trên, sau đó khóe miệng khẽ giật, “Bệ hạ, làm như vậy có thích hợp không?”
Thời Sênh mỉm cười, “Trẫm có phải là Nữ hoàng của các ngươi không?”
Đám đại thần gật đầu.
“Trẫm bình an quay về, các ngươi có vui không?”
“...” Người vui mừng chỉ có bọn họ mà thôi, những người khác nói không chừng sẽ không nín nhịn đâu.
“Nếu đã vui thì có nên cầu phúc cho trẫm hay không?”
Đại thần tay cầm thánh chỉ run cầm cập, hai tay ôm trước ngực, khom lưng cung kính nói: “Cầu phúc cho Bệ hạ là chuyện nên làm, nhưng quỳ như vậy có phải là...”
Phụ quân của Du Vương cũng là một mỹ nam. Du Vương rõ ràng là được di truyền dung mạo đẹp đẽ của phụ quân, nhưng cũng không mất đi khí khái oai hùng hiên ngang của Nữ hoàng tiền nhiệm.
“Bệ hạ.” Du Vương lại gần, nhìn quét qua đám đại thần đang đứng dựa sát tường đó, sau đó giơ tay khom lưng hành lễ, “Nghe nói Bệ hạ không sao, thực sự là phúc khí củaPhượng Loan Quốc chúng ta.”
Thời Sênh lười biếng lấy tay chống cằm, ngả ngớn đánh giá Du Vương một lượt từ trên xuống dưới.
Du Vương bị ánh mắt đó của Thời Sênh nhìn đến mức thấy cổ quái, khẽ nhìn lại mình một lần. Hôm nay cô ta không có vấn đề gì, sao Nữ hoàng lại nhìn cô ta như vậy chứ?
Thời Sênh đánh giá xong mới mở miệng nói: “Tìm trẫm làm gì?”
Trong lòng Du Vương có chút ngạc nhiên, sao cô ta cứ cảm thấy hôm nay Nữ hoàng có gì đó không đúng lắm?
Ngữ khí nói chuyện và hành vi đều không giống như trước kia.
Trong đầu Du Vương trăm nghìn mối suy nghĩ ngổn ngang. Không bao lâu sau, cô ta hỏi thăm dò: “Nếu Bệ hạ đã không sao, thì ngọc tỷ này đương nhiên phải trả lại cho Bệ hạ rồi.”
“Chỉ có chuyện này thôi à?”
“...” Chuyện này còn không quan trọng sao? Cái bộ mặt chỉ có tí chuyện cỏn con thế này mà ngươi cũng phải đến tận đây của cô ta là sao chứ, “Vâng, thưa Bệ hạ.”
“Để đồ xuống, ngươi có thể đi được rồi.”
“Bệ hạ, người không sao chứ?” Trong lòng Du Vương càng nghi hoặc hơn, đây là ngọc tỷ đó.
“Ta thì có chuyện gì được chứ, hay là ta không sao thì ngươi thấy bất ngờ và hối hận hả?” Vẻ mặt Thời Sênh châm chọc, ngữ khí vô cùng không có thiện chí, chỉ thiếu chút nữa đã nói thẳng ra có phải ngươi tham gia vào hoạt động phi pháp mưu hại trẫm hay không.
“Sao Bệ hạ lại nói như vậy.” Du Vương vội cúi đầu xuống, “Vi thần sao dám có suy nghĩ như vậy được chứ. Phượng Loan Quốc vẫn rất cần người. Người không sao đó là phúc khi của Phượng Loan Quốc chúng ta.”
Du Vương nói rất hay, tâm tình thu phóng như thường, Thời Sênh có chút không nắm được lời cô ta nói là thật hay giả.
“Đặt ngọc tỷ xuống, ra ngoài đi.” Thời Sênh xua tay. Tên Du Vương này nhìn thì có vẻ có chút thủ đoạn, không biết có phải là nữ chính không nữa.
Du Vương trả lại ngọc tỷ rất dứt khoát, dường như không hề để tâm đến, sau khi đặt ngọc tỷ xuống, liền khom người xin cáo lui.