Boss Là Nữ Phụ

Chương 1669 : Trẫm là thiên hạ (4)

Ngày đăng: 18:43 01/05/20


Thời Sênh đuổi mấy viên đại thần đi, sai họ đi làm chuyện cô giao phó.



Một mình Thời Sênh đi tới đi lui trong đại điện.



Nguyên chủ muốn trừng trị hung thủ.



Bây giờ cô còn chưa biết hung thủ là ai, hoặc giả nói đám đại thần này căn bản không hề biết chuyện nguyên chủ bị trúng độc mà chết. Ngự y nói là mệt mỏi quá độ, dẫn đến tim bỗng nhiên ngừng đập.



Mệt mỏi quá độ cái quần què gì chứ!



Nguyên chủ căn bản không hề động vào một ai, hậu cung của nguyên chủ đúng là không thiếu mỹ nam, đa số đều là do đảng gian thần Đới Thị nhét vào, cũng là do nguyên chủ cố tình thể hiện đang đắm chìm trong mỹ sắc không dứt ra được.



Để không bị lột trần, nguyên chủ đã tốn không ít công sức, không những dỗ dành đám mỹ nam đó, mà còn cho người đóng giả mình làm ra loại chuyện không thể miêu tả được bằng lời với đám mỹ nam kia.



Nguyên chủ đã vô cùng cẩn thận, nhưng rốt cuộc là ai hạ độc, hạ độc lúc nào, hạ độc ở đâu vẫn chưa có chút đầu mối nào.



Đảng gian thần Đới Thị hay Du Vương?



“Người đâu, chuẩn bị nước.” Thời Sênh đột nhiên cao giọng gọi.



Đám cung nữ thấy Thời Bệ hạ không ngừng tắm hồ, ai nấy đều không hiểu ra sao.



Bệ hạ bị sao vậy chứ?



Đã tắm mấy lần rồi...



Muốn đuổi khí đen đi cũng không ai làm vậy!



Không phải là lúc nãy quay về đã tắm rồi sao?



Thời Sênh lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới ngủ. Cô đã say ngủ, nhưng có một người lại mất ngủ lúc nửa đêm.



...




Trương đại nhân vội vàng nhìn bốn xung quanh, phát hiện đều là người phe mình mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Ba ngày nay phải chăng Bệ hạ đang...”



Bà ta chỉ vào đầu mình.



Phải chăng là đầu óc bị hỏng luôn rồi.



Bây giờ toàn bộ triều đường gần như là đều do thừa tướng khống chế. Nữ hoàng còn có thể tạo ra được sóng gió gì chứ? Lại dám giày vò họ như vậy!!!



Đới Tự trầm ngâm giây lát, “Bệ hạ thế nào còn phải nghe ngóng xem sao đã.”



Hôm qua khi hạ táng, bà ta không đi theo, nhưng đã phái không ít người đi cùng. Theo những người đó bẩm báo lại, sau khi có một tiếng nổ lớn vang lên, Nữ hoàng Bệ hạ đi từ trong Hoàng lăng đi ra.



Bà ta lại cho người hỏi đám thợ phong lăng lúc đó, chứng thực rằng khi đó họ đang phong bế mộ thất chính lại, đột nhiên nổ lớn, sau đó họ liền nhìn thấy Bệ hạ mặc long bào màu vàng tươi xuất hiện ở đó.



Cũng tức là không thể tồn tại chuyện đánh tráo.



Nhưng sự thay đổi lúc này đây của Nữ hoàng, khiến cho Đới Tự không thể hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, là cô ta cố ý làm như vậy, hay là đã tìm được thứ để dựa vào?



“Đới thừa tướng, Bệ hạ có khẩu dụ cho ngài.”



Nghe thấy âm thanh đó, mọi người lập tức nhìn qua bên phát ra âm thanh. Nữ quan vừa nãy rời đi không biết đã xuất hiện ở đại điện từ lúc nào.



Đới Tự thuần thục khom lưng, các đại thần khác thấy vậy cũng lần lượt khom lưng hành lễ theo.



“Phụng khẩu dụ Bệ hạ, lệnh cho Đới thừa tướng giám sát chuyện cầu phúc của văn võ bá quan, nếu có người kháng chỉ, nghiêm trị không tha...”



Giọng nữ quan vang lên bên ngoài đại điện, đảng gian thần Đới Thị vừa nghe vậy liền thở phào.



Thừa tướng đại nhân giám sát thì họ không cần sợ như vậy nữa, có thể lười biếng thoải mái hơn đôi chút, thế nhưng họ còn chưa kịp thở phào dứt một hơi, đã nghe được câu cuối của nữ quan.



“... Để thể hiện tấm lòng ái quốc hộ chủ của thừa tướng, thời gian cầu phúc của thừa tướng tăng lên nửa canh giờ. Nếu bao che cho những người khác, thời gian sẽ tăng lên theo bội số. Khâm thử.”