Boss Là Nữ Phụ

Chương 1699 : Trẫm là thiên hạ (34)

Ngày đăng: 18:43 01/05/20


“Giải thích thử ta nghe xem nào?”



[Khụ khụ, thực ra đây cũng chỉ là vì muốn tốt cho cô thôi. Nếu thực sự đưa cô vào vị diện thực tế, thì cô còn không chơi nát con vị diện nhà người ta luôn sao?] Hệ thống chột dạ, một con người như nó... À không, một hệ thống như nó không thể chịu đựng được lửa giận của Ký túc chủ đâu nha!



Chủ nhân cứu mạng!



“Muốn tốt cho ta?” Tốt cái rắm, đây rốt cuộc là vì muốn tốt cho ai? “Vậy tại sao các ngươi lại gạt ta?”



[Chuyện này... chuyện này là bởi vì nếu cô biết đây vẫn chỉ là thế giới ảo thì chắc chắn sẽ không chuyên tâm hoàn thành khảo hạch, mà chỉ muốn đi phá hủy vị diện.] Họ có dễ dàng gì đâu. Chẳng qua bởi vì Ký chủ cô quá đáng sợ, một lời không hợp liền hủy vị diện.



[Tất cả mọi chuyện đều là chủ ý của chủ nhân.] Hệ thống bắt đầu đá bóng sang cho chủ nhân, [Tôi chỉ chấp hành mệnh lệnh của chủ nhân, tôi không biết gì hết.]



“Cho nên, thực ra vẫn có kịch bản?”



[...] Ký chủ, cô đặt nhầm trọng điểm cần quan tâm rồi! [... Đại khái là có.]



Bỗng nhiên có một thứ cảm giác sắp mất liên kết với chủ nhân là thế nào.



Không!



Nó không muốn làm một hệ thống trực!!



“Vậy trước đây ngươi nói không thể đổi vật phẩm cũng là gạt ta rồi đúng không?” Ông đã biết ngay lời của đám thiểu năng nói dù là một chữ hay một dấu câu cũng không tin được rồi mà.



[... Chuyện này... chuyện này là thật. Linh và chủ nhân đã kết ước định, tôi không thể sử dụng đạo cụ giúp cô được, cho nên cửa hàng hệ thống cũng không thể mở ra được.]



Hệ thống rất ấm ức. Nó đã làm gì chứ? Nó chỉ chấp hành nhiệm vụ. Tại sao cuối cùng người bị tổn thương lại là nó chứ.



[Ký chủ cô có thể giải thích cho tôi biết tại sao cô lại biết được không?]



Dường như tâm trạng Thời Sênh rất vui vẻ, nên liền trả lời câu hỏi của Hệ thống, “Ngay từ đâu ta đã không tin rồi.”



Cô không tin Ceasar lại dám đưa cô vào thế giới hiện thực.




“Sao chàng lại biết nhiều như vậy?” Thời Sênh cúi người nhìn vào đôi mắt Trầm Bắc, “Chàng thực sự không phải là người Tuyết Quốc chứ?”



Trầm Bắc lắc đầu, biên độ hơi lớn, nên bờ môi hắn cọ vào gò má Thời Sênh. Trầm Bắc bây giờ đã rất bình tĩnh, để mặc cho Thời Sênh nhào lên người hắn.



“Ta đã từng đọc qua một lá thư tay, trên đó ghi chép lại những bí mật của Tuyết Quốc. ”



“Bao gồm cả tác dụng của ngọc tỷ đó sao?”



Trầm Bắc ngồi dậy một chút. Hắn một tay chống về phía sau, ngửa đầu ra sau, ánh mắt nhìn vào hư không, “Ừm, trên đó có rất nhiều thứ, ví dụ như thuật ngự âm, thuật tiên đoán, thuật khôi lỗi, thuật di hồn...”



Thấy Thời Sênh nhìn với vẻ cổ quái, Trầm Bắc vội vã nói, “Ta chỉ học được thuật ngự âm. Chỉ có thuật này mới không cần có huyết mạch Tuyết Quốc cũng học được. Những thuật khác bắt buộc phải có huyết mạch của Tuyết Quốc mới học được.”



“Có phải trên lá thư tay chàng đọc được đó có những lời tương tự như là lời tiên đoán không?”



“Sao nàng lại biết?”



Thời Sênh nhếch khóe miệng lên cười cao thâm khó lường.



Đều là chiêu trò lối mòn hết.



Bản cô nương đương nhiên là biết rồi.



Trầm Bắc thấy Thời Sênh không lên tiếng, mím chặt môi lại nói: “Trang cuối cùng của lá thư tay có một dòng chữ viết bằng máu, nhìn có vẻ giống như là viết trong lúc hoảng loạn – Ngủ trăm năm, rồi sẽ tỉnh. Vạn vật tôn, bách thú kêu. Thánh nữ đến, Tuyết Quốc phục.”



Ý tứ mặt chữ của câu nói này chính là thời gian ngủ đông dài trăm năm, khi có một người được thế gian vạn vật tôn trọng, bách thú hướng về, chính là lúc thánh nữ giáng lâm. Thánh nữ sẽ dẫn dắt họ phục hưng Tuyết Quốc.



“Nhưng thời gian Tuyết Quốc bị diệt đã không chỉ là một trăm năm rồi đúng không?” Phải có một... ừm, mấy trăm năm rồi ấy chứ?



Khoảng thời gian này chẳng lẽ chưa từng xuất hiện thánh nữ sao?!



Trầm Bắc lắc đầu, sao hắn biết được những chuyện đó chứ. Hắn cũng không phải là người Tuyết Quốc.