Boss Là Nữ Phụ

Chương 1709 : Cơn giận của thần biển (3)

Ngày đăng: 18:44 01/05/20


Thời Sênh nhổm dậy khỏi thùng sắt, đảo mắt nhìn ra bên ngoài. Trời sắp tối, nhiệt độ cũng đang dần giảm xuống, không làm người ta khó chịu như trước nữa.



“Tôi tìm thấy ở đây.” Thời Sênh trả lời một tiếng cho có lệ rồi bò ra khỏi thùng sắt. Đuôi cá vừa rời khỏi mặt nước liền tự động hóa thành hai chân. Đôi chân mảnh khảnh lộ ra trong không khí. Cô gái tóc vàng còn chưa nhìn thấy rõ thì đôi chân đã được vải dệt mềm mại che kín.



Cô gái tóc vàng nhìn khắp xung quanh, nơi này toàn là đồ linh tinh. Bên trong có những gì cô ta cũng chẳng rõ ràng lắm, nên rốt cuộc thứ này ở đâu ra thì cô ta chẳng biết được. Nhưng cô gái này chưa từng rời khỏi đây, chắc là tìm được ở đây thật rồi.



“Vậy cô lấy nước ở đâu ra?”



“Tôi chính là người cá, có thể khống chế nước cũng là chuyện bình thường thôi mà.” Thời Sênh tiếp tục nói lung tung. Bình thường người cá không thể khống chế được nước. Nghe nói tộc trưởng tộc người cá thì có thể. Nhưng nguyên chủ chỉ là một người cá bé nhỏ, căn bản chưa gặp tộc trưởng bao giờ nên chuyện này có thật hay không thì cô cũng không rõ ràng cho lắm.



Cô gái tóc vàng rất tin lời Thời Sênh. Cô ta buông thùng nước xuống, lấy ra từ trong người hai cái giống như bánh mì: “Cô có ăn cái này không?”



“Không đói.” Đúng là Thời Sênh không cảm thấy đói. Người cá tìm thức ăn trong biển không hề khó khăn nên mỗi lần đều ăn rất no, có như thế mới không mất thời gian cả ngày đi vồ mồi.



Cô gái tóc vàng thẹn thùng thu đồ ăn lại, “Tôi cũng không biết các cô ăn gì nữa…”



“Tên cô là gì?” Thời Sênh ngồi trên mép thùng sắt, thắt lại đai lưng rồi nghiêng đầu nhìn cô gái tóc vàng.



Cô gái tóc vàng nhìn vào đôi mắt màu xanh lam thì không khỏi chấn động, có cảm giác như linh hồn bị đánh trúng vậy, thật sự muốn trầm luân vào trong đôi mắt xanh thẳm đó.



Cô ấy thật đẹp!



Đẹp hơn bất kỳ ai mà cô ta từng gặp.



“Tôi, tôi là Cynthia.” Cô gái tóc vàng đỏ mặt đáp.



“Tên nghe rất êm tai.” Thời Sênh khua chân, chờ bên ngoài tối hơn rồi mới nhảy xuống, “Cô biết thuyền cứu sinh ở chỗ nào không?”



Cynthia gật đầu: “Biết, cô… hỏi cái này để làm gì?”



Cô muốn chạy trốn thì chẳng phải chỉ cần nhảy vào trong nước là được rồi sao?




Cynthia nhìn Thời Sênh với vẻ không biết phải làm sao.



Trên người cô ấy có khí thế khiến người ta không dám phản bác, loại khí thế này ngay cả thuyền trưởng của cô ta cũng không có được.



Cynthia chần chừ trong giây lát rồi nhanh nhẹn chạy ra ngoài.



Thời Sênh lấy thiết kiếm ra, dịch mông ngồi lên thiết kiếm rồi thu cái thùng sắt vào trong không gian.



Đợi trong phòng chứa đồ thêm nửa giờ Thời Sênh mới lao ra khỏi đó, trực tiếp bay lên chỗ cao nhất của con thuyền.



Người phía dưới còn chưa biết thứ gì vừa bay lên thì đã có tiếng nổ mạnh vang lên từ một bên sườn thuyền, toàn bộ thân thuyền bị nổ nghiêng đi, ánh lửa phóng lên cao.



“A!”



“Có kẻ địch!”



Từ trong khoang thuyền có không ít người lao ra, có người cầm súng chĩa xuống mặt biển nhưng trên mặt biển gió êm sóng lặng, hoàn toàn không thấy một bóng ma nào chứ đừng nói là kẻ địch.



Có người đần mặt ra nhìn lửa lớn đang cháy hừng hực.



Thời Sênh ngồi ở trên cao, ánh mắt nhìn xuống bên dưới boong thuyền. Ở đó có treo mấy người cá, cái đuôi dài quét xuống đất lay động theo sự tròng trành của con thuyền nhìn vô cùng thê lương.



Người cá chết rồi thì dù ở trên bờ, cái đuôi cũng sẽ khôi phục lại.



Thời Sênh hừ một tiếng, lại tiếp tục ném cầu năng lượng xuống.



“Bang bang bang bang…”



Vô số những tiếng nổ mạnh cắt xé màn đêm, ánh sáng nở rộ trên mặt biển. Một con thuyền đang yên đang lành liền chìm nghỉm chỉ trong vài cái chớp mắt, ngay cả mảnh vỡ của thuyền cũng chẳng có bao nhiêu, chỉ có vô số tiếng kêu cầu cứu vang lên khắp trên mặt biển.