Boss Là Nữ Phụ

Chương 1710 : Cơn giận của thần biển (4)

Ngày đăng: 18:44 01/05/20


Thuyền nhỏ của Cynthia dập dềnh theo sóng, sắc mặt cô ta đã chuyển sang tái nhợt khi nhìn về phía mặt biển xa xa. Tiếng nổ mạnh ở bên kia liên tục một hồi rồi im hẳn, con thuyền lớn cũng chẳng còn thấy đâu nữa, chỉ có tiếng gào khóc cầu cứu vang trời.



Cái này… một người có thể làm được sao?



Không đúng, cô ấy không phải người, cô ấy là người cá, là yêu quái của biển.



Thân thể Cynthia cứng đờ trong mấy phút, sâu trong lòng bốc lên một niềm vui mừng, rốt cuộc cô ta cũng rời khỏi con thuyền kia, không cần phải ngày ngày đối mặt với đám đàn ông cao lớn và thô kệch đó nữa, cũng không cần phải đối mặt với đám đàn ông suốt ngày nhìn cô ta bằng ánh mắt thèm thuồng và động tay động chân không kiêng nể gì nữa.



Rốt cuộc cô ta cũng tự do rồi!



Nhưng Cynthia không vui vẻ được bao lâu. Trên mặt biển bắt đầu có gió lớn, con thuyền nhỏ cứ dập dềnh lên xuống theo sóng, ở xa, một vùng mây đen nghìn nghịt đang kéo về phía này.



Có bão sắp tới…



Cảm xúc vui vẻ trong lòng Cynthia hoàn toàn bị sự sợ hãi thay thế.



Thứ người ta sợ hãi nhất khi đi biển chính là bão tố. Thuyền dù có lớn mà gặp phải gió lốc thì cơ hội sống sót cũng là rất nhỏ, càng đừng nói con thuyền cứu sinh nhỏ bé như con kiến này.



“Phù phù…”



Sóng cuộn lên, ánh sáng màu lam lóe lên trên mặt biển, một cái đầu ló ra ngay bên cạnh Cynthia: “Cô còn không đi, chờ chết à?”



Âm thanh thanh thúy như cọng rơm cứu mạng giữa bão táp, tâm tình hoảng loạn của Cynthia lập tức bình ổn lại. Cô ta nhìn về phía người đang nghé vào mép thuyền, ánh lửa mỏng manh ở phía xa hắt lên sườn mặt hoàn mỹ của cô ấy như thể có người dùng thuốc màu tỉ mẩn vẽ ra vậy, đẹp tới rung động tâm can.



Từng đốm lửa nhỏ nhảy lên trong mắt sâu thăm thẳm của cô ấy, từng cơn gió biển mang theo sự lạnh lẽo khiếp người.



Cynthia đột nhiên hơi lùi về sau. Sóng biển xốc qua thuyền nhỏ nên thân thể cô ta mất cân bằng, ngã nhào vào mạn thuyền rồi lộn người ngã xuống nước.



Nước biển lạnh như băng bao trùm lên người cô ta. Cynthia uống hai ngụm nước mới trồi lên được mặt biển, thuyền nhỏ nằm lật úp giữa cô ta và Thời Sênh.



Thời Sênh nhìn cô ta bằng ánh mắt như nhìn kẻ ngu ngốc. Cynthia không khỏi đỏ mặt, cảm giác ban nãy cũng biến mất không còn tăm hơi, “Tôi…”
Thời Sênh: “…” Ném cô ta vào biển cho trẫm!



“Nhất định chúng ta đã lên Thiên đường rồi, chỉ có Thiên đường mới an bình thế này. Không ngờ tôi lại có thể được lên Thiên đường blablabla…”



Cynthia càng nói càng vui sướng, bóng ma trước lúc chết đã bị niềm vui sướng khi được lên Thiên đường át mất, không còn đáng giá để nhắc tới nữa.



Thời Sênh cảm thán, có những người luôn có tư duy thật kỳ lạ.



“Cô không chết đâu.” Thời Sênh hừ một tiếng, “Đừng có nằm mơ nữa.”



Còn Thiên đường nữa chứ!



Nếu mà Thiên đường có bộ dáng này thì ai thèm tới chứ, có bị ngốc không thế?



Aizz, chắc chắn là nước vào đầu quá nhiều rồi, không chấp nhặt với bọn ngu si đần độn này.



“Không… không chết?” Vẻ mặt của Cynthia ngưng lại, một lát cô ta mới lại phản bác: “Không, không thể nào! Bão lớn như thế, sao tôi lại không chết được chứ?”



Thời Sênh: “…” Tư duy của con bé này thật sự quá kỳ kiệu!



Không chết chẳng phải là tốt rồi sao?



Dù Cynthia kháng cự thế nào thì cuối cùng vẫn phải chấp nhận sự thật rằng cô ta chưa chết, cô ta vẫn còn sống.



So với việc biết mình đã chết và được lên Thiên đường thì cảm xúc của Cynthia khi biết mình không chết lại rất mê man. Cô ta ôm lấy hai chân, đôi mắt vô thần nhìn ra ngoài xa, “Đây là đảo hoang, chúng ta cũng vẫn sẽ chết thôi.” Còn không bằng chết luôn đi.



Dù trên đảo hoang có đồ ăn, bọn họ có thể sinh sống trên này, nhưng cơ hội gặp gỡ cứu viện luôn rất thấp, vì thế bọn họ… Không đúng, có thể chỉ có mình cô ta phải sống trên đảo này cả đời.



Cynthia càng nghĩ càng thấy sợ. Cô ta không muốn một mình sinh hoạt trên đảo hoang, không có ai nói chuyện, xung quanh chỉ có một mình mình, như vậy chắc cô ta sẽ phát điên mất.