Boss Là Nữ Phụ
Chương 1737 : Cơn giận của thần biển (31)
Ngày đăng: 18:44 01/05/20
Tay phù thủy hơi động, quyền trượng lập tức xuất hiện ở trong tay. Quyền trượng vung lên, nước biển dâng lên rồi tạo thành một cây cầu nước như một thực thể sống.
Một đầu của cây cầu dừng trước mặt cô ta, một đầu kia kéo dài tới tận thuyền của Tuân Lệnh.
Phù Thủy thu hồi cái chân đang đè lên Mona rồi bước lên cây cầu nước, mỗi một bước đều như nữ vương vô cùng khí phách.
Sau khi ả đi rồi, Mona mới ngoi lên khỏi mặt nước, hít lấy hít để không khí, trong lòng xuất hiện cảm giác sống sót sau tai nạn. Hắn vuốt nước trên mặt, nhìn phù thủy đã đi tới giữa không trung, sự tức giận và căm hận ngập tràn trong mắt không hề giấu giếm.
“Này, ả đang đi tới đây!”
“Đưa lão đại vào trong trước đi đã! Mọi người bình tĩnh, trước khi tới đây chúng ta đã xác định là có thể một đi không trở lại. Vì tông môn, vì người thân, chúng ta nhất định phải…”
“Bùm!”
Lời động viên của Thần Dương còn chưa kết thúc thì đã bị một tiếng này cắt đứt.
Cây cầu nước nổ tung, nước biển mất đi chống đỡ nên rơi rào rào xuống biển.
Phù thủy không biết bay nên không còn cây cầu nữa thì cũng sẽ rơi vào trong nước thôi.
Lúc sắp rơi vào nước rồi, phù thủy lại vung quyền trượng lên, nước biển tiếp được cô ta, nhanh chóng kéo dài rồi nâng cô ta lên cao.
“Con cá nhỏ kia!” Phù thủy nhìn thẳng vào Thời Sênh với ánh mắt âm tà, “Ta định tối nay mới ăn thịt ngươi nhưng giờ ngươi lại tự đưa tới cửa, vậy thì đừng trách ta.”
“Dù ông có đưa tới cửa thì ngươi cũng chẳng ăn nổi đâu.” Thời Sênh trừng mắt, “Ngươi cho rằng ông là người chết, nằm yên cho ngươi ăn chắc? Ngươi cho rằng thực lực của mình cao, hay là… cho rằng thực lực của cái gậy kia cao?”
Cái gậy?
Phù thủy bị câu nói của Thời Sênh làm cho tức cười, “Con cá nhỏ nhà ngươi chắc chưa được nếm uy lực của Thần Khí nên mới chưa biết sự lợi hại của nó.”
“A, vừa rồi bị ta ném cho rối tinh rối mù, quả thực là rất lợi hại.”
Cô phát hiện ra quyền trượng không còn toát ra sự thô bạo nữa, giờ nó chỉ là một thanh Thần Khí bình thường, tuy rằng không biết tại sao nhưng cô biết điều này có lợi cho mình.
Thời Sênh tới gần phù thủy. Phù thủy sử dụng quyền trượng điên cuồng ngăn trở cô.
Nhưng mà cũng chẳng có hiệu quả gì, thiết kiếm xẹt qua cột nước dưới chân cô ta, toàn bộ cột nước đều sụp xuống, cả người phù thủy lại rơi xuống. Thời Sênh bay xẹt qua bên cạnh cô ta, vừa vặn chụp được đai lưng của phù thủy.
Phù thùy vung quyền trượng làm nước biển ngưng tụ thành đủ loại vũ khí tấn công về phía Thời Sênh.
Nhưng cô ta mà tấn công thì Thời Sênh lại giơ cô ta ra làm lá chắn. Sau khi ăn khổ vài lần, phù thủy cũng không dám tấn công Thời Sênh nữa.
Thời Sênh vỗ tay cướp quyền trượng trong tay cô ta rồi ném lên thuyền, sau đó lại ném phù thủy vào trong nước và nhảy xuống, kéo cô ta xuống sâu dưới đáy biển.
Ở trong không trung cô không có cách nào di chuyển thì còn bó tay bó chân, nhưng mà xuống nước rồi thì cô chẳng sợ bất kỳ đứa ngu si đần độn nào nữa.
Dù gì cũng là một con cá cơ mà.
Phù thủy chiếm cứ thân thể của Clarissa nên thân thể này đã mất đi vòng sáng của vai chính. Thời Sênh đánh mà chẳng mất tí sức nào. Phù thủy cũng có mấy phần bản lĩnh. Cô ta còn biết vu thuật, mấy lần định triệu hồi quyền trượng nhưng đều bị Thời Sênh cắt ngang.
Phù thủy không ngờ mình còn chưa kịp xưng bá biển khơi thì đã bị giết ở nơi này.
“Có chết ta cũng sẽ không tha cho ngươi!” Phù thủy hét lên không cam lòng, rõ ràng là cô ta đã có được quyền trượng, có thể ngay lập tức xưng bá biển khơi, tại sao lại bị một người cá dồn vào kết cục này chứ?
“Vậy ngươi thử chết trước đi xem có cơ hội báo thù không?” Thời Sênh mỉm cười rồi xuyên thiết kiếm vào cơ thể cô ta.
Phù thủy phát ra mấy tiếng không rõ ràng, nước biển tràn vào trong miệng, mũi và tai cô ta, mắt trợn tròn, chết không nhắm mắt. Thời Sênh rút thiết kiếm ra, xác phù thủy càng lúc càng chìm sâu xuống đáy biển.
Thời Sênh thu phục xong phù thủy, ngoi lên mặt nước thì màn đêm đã buông xuống.
Cả không gian tối om, hoàn toàn không nhìn thấy một chút ánh sao nào, mặt biển càng thêm âm trầm, ngay cả tiếng sóng cũng không có.