Boss Là Nữ Phụ

Chương 1738 : Cơn giận của thần biển (32)

Ngày đăng: 18:44 01/05/20


Thời Sênh tìm được con thuyền. Mọi người vẫn trên ở boong tàu. Quyền trượng cắm ở giữa boong tàu, xung quanh nó tản ra ánh sáng mỏng manh.



“Tiểu thư Daisy.” Thần Dương lau mồ hôi lạnh đi tới, “Nữ nhân kia đâu rồi?”



“Chết rồi.”



Chết rồi?



Cứ thế chết rồi?



Thật khó tin, lúc trước nhìn ả ta cũng có vẻ trâu bò lắm mà, cứ thế mà ngỏm luôn sao…



Ánh mắt Thời Sênh đảo qua boong tàu: “Tuân Lệnh đâu?”



Thần Dương đần mặt ra: “Ai cơ?”



“Lão đại của các ngươi.”



“À, lão đại đang ngủ.” Tên của lão đại là Tuân Lệnh à? Thần Dương gãi gáy, làm tùy tùng số một của lão đại nhưng lại chẳng biết được tên của huynh ấy, hắn thấy thật là xấu hổ.



Tuân Lệnh không sao nên Thời Sênh cũng không vội đi tìm hắn mà vòng quanh quyền trượng mấy vòng, sao thứ này lại sáng lên nhỉ?



Lúc trước nó chui vào cơ thể Clarissa làm gì?



Có vẻ như phù thủy chưa thiết lập quan hệ chủ tớ với quyền trượng nên cô mới có thể giết chết cô ta dễ dàng như thế.



“Tiểu thư Daisy, có thể hủy diệt thứ này được không?” Thần Dương cũng đi vòng quanh theo Thời Sênh, “Chúng ta đã thử rồi nhưng dù có tấn công nó thế nào cũng không hiệu quả, ngược lại còn làm trời tối sầm xuống thế này đấy.”



Thời Sênh ngẩng đầu nhìn không trung đen kịt, “Các ngươi tới tìm nó mà lại không có ai nói cho các ngươi cách hủy nó à?”



Thần Dương đáp: “Mấy vị tông chủ nói cho lão đại cách hủy nó. Chúng ta đều không biết, lão đại cũng chưa bao giờ nói với chúng ta.”



“Chỉ bằng các ngươi mà cũng muốn hủy diệt ta ư?” Tiếng cười khẩy vang lên, ánh sáng trên quyền trượng lại đậm hơn mấy phần, “Người si nói mộng.”




“Phụt…”



Thời Sênh không nhịn được phun hạt dưa ra. Cái quyền trượng này lúc không nói gì thì nhìn cũng ghê gớm lắm, vừa nói một câu liền… mất hết hình tượng.



Quả nhiên, trước đó nó không nói gì là một quyết định đúng đắn.



Quyền trượng xoay vài vòng để chứng tỏ cơn giận của mình, “Các ngươi cứ chờ đấy. Miệng lưỡi của ta không so được với các ngươi. Các ngươi cứ chờ tiêu vong theo thế giới này đi.”



Nó ở thế giới này chờ lâu như thế là để chờ ngày này. Chỉ cần thế giới này bị hủy diệt thì nó có thể hoàn toàn thoát khỏi hỗn độn, không bao giờ quay về cái nơi chẳng có gì, cũng chẳng có sự sống đó nữa.



“Vì sao ngươi phải xâm lấn thế giới của chúng ta?”



Thần Dương có vẻ trầm ổn hơn đám gà ngốc kia, vẫn nhớ rõ mục đích của mình.



“Tại sao ta phải nói cho các ngươi chứ?” Quyền trượng hừ lạnh.



Thần Dương: “…”



Rốt cuộc phải làm thế nào để hủy diệt thứ này đây?



Thần Dương lặng lẽ tiến vào khoang thuyền. Hắn phải đánh thức lão đại dậy, chỉ có lão đại mới biết cách hủy diệt nó.



“Ngươi muốn có được thứ gì trong cơ thể của Clarissa?” Thời Sênh lại tiếp tục cắn hạt dưa, âm thanh tanh tách không ngừng như thể cô đang nói chuyện thân mật với cái thứ có ý đồ hủy diệt thế giới này vậy.



Quyền trượng bay tới trước mặt Thời Sênh, lại bắt đầu khoe khoang, “Trên thế giới này có rất nhiều người được trời xanh ưu ái, trong cơ thể bọn họ có một lực lượng kỳ quái, loại lực lượng đó có thể giúp ta mạnh hơn.”



“Lúc ta mới tới thế giới này cũng gặp được một người như thế. Lúc đó ta mới từ trong hỗn độn đi ra. Hỗn độn không ngừng tìm kiếm tung tích của ta để bắt ta về. Nhưng khi ta ở bên cạnh người đó thì hỗn độn sẽ bỏ qua hắn. Sau khi ta phát hiện ra điều đó, ta đã ở bên cạnh hắn để tránh sự truy tìm của hỗn độn.”



“Người đó là Hillary à?” Không ai biết lai lịch quyền trượng của Hillary, lúc hắn nổi danh thì quyền trượng đã ở trong tay rồi. Nếu quyền trượng tự mình tìm tới cửa thì có thể lý giải được điều đó.



Quyền trượng có vẻ đắc ý: “Ta đưa hắn ngồi lên vị trí tối cao, khiến con người phải sùng bái, tôn kính hắn.”