Boss Là Nữ Phụ

Chương 1783 : Đại thần nghiện game (40)

Ngày đăng: 18:45 01/05/20


Bởi vì Dư Quý gây sự ngay trong tiệc cưới nên không về Dư gia nữa mà dọn thẳng về một căn biệt thự khác.



Lúc Thời Sênh đi vào thì thấy các phòng đều có khóa bảo mật, thậm chí còn thấy cả lan can kim loại.



Thời Sênh: “...”



“Mai tôi sẽ bảo người phá đi.” Dư Quý cẩn thận nói.



Căn nhà này là chuẩn bị từ trước, vốn dĩ...



Thời Sênh ôm máy tính đi vào phòng. Dư Quý thở phào nhẹ nhõm, gọi điện thoại bảo Thượng Thư dọn đồ từ bên kia sang đây. Nhìn bóng hình quen thuộc trong phòng, Dư Quý lập tức cảm thấy cõi lòng trống trải của mình cũng được lấp đầy, y như lúc mới gặp và hắn muốn có cô vậy.



Dư Quý tiến lên ôm lấy Thời Sênh, cằm gác lên đôi vai nhỏ bé của cô, ánh mắt lại dừng trên những ngón tay đang đặt trên bàn phím.



“Không internet?” Thời Sênh kết nối mạng nửa ngày cũng không được, không khỏi lườm Dư Quý một cái.



“Còn chưa kịp lắp.” Ánh mắt Dư Quý hơi né tránh.



Thời Sênh khép máy tính lại, cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa, dường như bọn họ chưa từng phát sinh mâu thuẫn gì. Thời Sênh không nhắc thì Dư Quý cũng không nói, hắn chỉ sợ Thời Sênh nhớ tới chuyện cũ rồi lại biến mất.



Dư Quý ôm Thời Sênh ngủ quên đi, hiện tại chân tay cô nhỏ như thế này sao ôm nổi anh lên giường chứ, vì thế đành phải ngồi trên sofa cả một buổi trưa.



Có lẽ là vì lâu rồi không được nghỉ ngơi tốt nên trên mặt Dư Quý tràn đầy tiều tụy và mệt mỏi.



Thời Sênh nhàm chán cầm điện thoại chụp ảnh, trọn một bộ ảnh đủ các loại tư thế.



Dư Quý ngủ thẳng cẳng tới tận tối mịt. Thời Sênh ngồi trên sofa nghịch điện thoại. Dư Quý chống người ngồi dậy rồi kéo cô đặt vào giữa ngực hắn và sofa.



Thời Sênh ngẩng đầu nhìn hắn, không biết Dư Quý đang suy nghĩ gì mà ánh mắt trở nên nặng nề.



“Ngủ hồ đồ luôn rồi à? Lại muốn giam em lại à?”




“Bộp!”



Âm thanh vang dội làm cho người trong văn phòng đều an tĩnh lại, ánh mắt đều nhìn về phía cô gái nhỏ vừa đi ra.



Thời Sênh đẩy đám văn kiện mình vừa đập trên bàn ra, đám tài liệu rơi ra lả tả.



“Nếu tôi là các người thì sẽ không cãi cọ ở đây đâu, mà nghĩ xem làm thế nào để giữ được sản nghiệp của Dư gia đấy.” Giọng Thời Sênh đầy non nớt, ở trong hoàn cảnh này thì nghe có phần hơi quái dị.



“Con ranh này nói cái gì thế hả?”



“Con ranh con, mày giết con trai tao, giờ còn dám xuất hiện trước mặt tao à. Mày tưởng rằng bây giờ Dư Quý có thể bảo vệ mày sao?”



“Dư Quý đâu? Bảo nó ra đây, hôm nay nó nhất định phải giải thích rõ ràng.”



“Nếu tôi đã dám giết con trai bà thì bà tôi cũng dám giết.” Thời Sênh cười lạnh.



“Mày...”



Thời Sênh hất cằm về phía đám giấy tờ: “Hy vọng các người có thể chịu khó đọc ít giấy tờ này. Rốt cuộc các người sẽ còn phải đối đầu với khó khăn khốn đốn hơn thế này nhiều. Mấy thứ này, có lẽ có thể cho các người thấy thoải mái hơn một chút.”



“Mày đang nói gì hả?”



Có người cầm lấy giấy tờ trên bàn, tất cả đều là giấy chuyển nhượng cổ phần, cổ phần của từng người có bao nhiêu đều được đánh dấu rành mạch ở trên đó, chỉ cần bọn họ ký tên xuống là văn kiện này sẽ có hiệu lực ngay lập tức.



“Con ranh con này, ngay đến Dư Quý còn không dám chống lại bọn tao, mày là cái thá gì?” Có người khinh thường ném văn kiện lại, “Tài sản trên người của mày có thể có được 100 vạn sao?”



Có người lại xé luôn, “Dư Quý không dám ra mà lại phái một con nhóc ra làm trò cười, quá khôi hài rồi đấy.”



Thời Sênh nhìn giấy tờ bị xé, vẻ mặt bình thản: “Tôi không có bản lĩnh, nhưng có người lại có đấy.”